Truyện ma Thế Thân Chap 12

 Truyện ma Thế Thân Chap 12

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 12 : Cái chết bí ẩn

Xem Lại Chap 11 : Tại Đây


Nó bị ném trúng đau đớn ngã khỏi cành cây, rơi độp xuống đất, sau đấy Tấm đi tới nhặt con mèo lên, không nương tay cốc cho nó vài cái thật mạnh, mắt trợn ngược nói.

"Tao lần sau còn thấy mày dám bén mảng đến đây thì đừng trách tao độc ác nghe chưa."

"Em có làm gì đâu."

"Mày còn nói nữa tao lại không cắt lưỡi mày ra."

Con mèo không hiểu vì sao mình lại bị đánh, nó ấm ức gật đầu, khó hiểu thất thểu bỏ đi.

_______

Khi trời đã khuya, trong căn phòng quen thuộc, Tấm cũng đã trở về phòng, cô đi đến trước gương đồng rồi ngồi xuống, chăm chú nhìn ngắm nhìn bản thân trong gương rồi không khỏi bất giác thở dài.

Con mèo thấy tâm trạng cô không tốt cũng cất tiếng hỏi.

"Có chuyện gì làm đại ca phiền lòng hay sao.?"

Tấm nhìn nó lắc đầu đáp.

"Cũng không có gì. Chỉ là còn mấy ngày nữa người liên quan tới biến cố cuộc đời tao, người mà tao cần tìm sẽ xuất hiện ở vùng đất này. Nhưng hiện tại tao vẫn chưa có cách gì tìm được tên họ Lê nên chưa thể rời khỏi lầu xanh này, vậy làm sao có thể tìm đến cô ta để điều tra chân tướng.. Nhiệm vụ này đối với tao quả thật khó khăn, tao còn không biết liệu mình sẽ phải làm thế nào tiếp theo."



"Ồ. Ngoài Lê Vũ Vương thì đại ca cũng cần tìm một người nữa hay sao.? Nhưng cô gái mà đại ca nhắc đến là ai, mà đại ca từng gặp biến cố gì.?"

Con mèo nhảy xộc lên người cô, giọng nói chân thành hỏi. Tấm biết ngoài mình ra thì nó không thể nói chuyện được với ai nữa, với lại mấy ngày gần đây lòng cô vì suy nghĩ nhiều mà sinh ra trầm cảm nên bộc bạch với nó cũng tốt cho nhẹ người, bởi vậy cô thở dài chậm rãi nói.

"Tao sinh ra vốn là một đứa mồ côi cả cha lẫn mẹ, cứ tưởng tao sẽ không bao giờ gặp được họ. Nhưng mày biết không, vào hai năm trước thật bất ngờ là tao lại được cha ruột bắt về."

Con mèo nhíu mày khó hiểu..

"Được đem về mà đại ca cũng buồn.?"

"Mày thì biết cái gì. Ông ta nhặt tao về không phải để nuôi hay bù đắp những năm tháng tao cực khổ bên ngoài. Mà mày biết không, tao bị trói, bị nhốt, bị bịt mắt bị đánh đập bởi người của ông ta. Nhưng chưa hết, họ còn đánh ngất tao bỏ vào trong quan tài rồi ném xuống sông."

Cô buồn bã trả lời, con mèo khó hiểu hỏi lại.

''Tại sao họ lại làm vậy với đại ca. Không phải tự dưng mà đại ca bị bắt đi đâu."

Tấm giải thích.

"Tao không biết nguyên nhân thật sự là gì. Nhưng khi còn tỉnh táo, tao có nghe được một chuyện là mẹ tao từng làm người hầu cho nhà ấy. Mẹ đã sinh ra tao và tao là một đứa con hoang không nên có của ông ta. Khi hạ sinh tao thì mẹ đã treo cổ chết ngay sau đó, còn tao thì bị vợ của người đã sinh ra tao thả chó cắn khi mới được mấy tháng tuổi. Nhưng mệnh tao lớn may mắn không chết."

Cô vừa nói vừa sờ sau cổ, nơi vết sẹo cũng in hằn trên da thịt, con mèo tất nhiên cũng trông thấy, nó cảm thán.

"Độc ác thật. Theo lời của đại ca nói thì em có thể đoán được cha của đại ca ít nhất một người giàu có. Nhưng có vẻ đại ca không biết họ là ai."

Tấm gật đầu.

"Thì vì lý do tao không biết nên tao muốn gặp người con gái kia trước khi cô ta được đem đến nhà họ Lê. Nếu không, sau này chỉ sợ không có cơ hội. Nhưng…"

Con mèo tự dưng trầm mặc, một lúc sau nó cất tiếng.

"Nhà họ Lê.?"

"Đúng. Cô ta là người được gả cho tên Vương đó."

Nghe đến đây con mèo hơi giật mình, nó nhìn cô suy tính gì đó, rồi nó nói lại.

"Đại ca muốn rời khỏi đây đúng không.?"

Tấm gật đầu, con mèo lại đáp.

"Được rồi. Vậy thì thế này đi, chúng ta trao đổi một chút, em sẽ cho đại ca gặp mặt Lê Vũ Vương một lần. Nhưng đại ca phải làm giúp em hai việc."

"Mày biết hắn ở đâu… Chết tiệt, cái con mèo chết tiệt này sao mày không nói sớm hả."

Tấm kinh ngạc nhìn chằm chằm nó lớn tiếng quát, nhưng mặt nó vẫn thản nhiên đáp lại.

"Chuyện này không phải chuyện nhỏ, tại sao em lại phải nói chứ. Nhưng đại ca hứa đi nếu được thì chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Không biết nó nói có thật hay không, nhưng mà bây giờ Tấm cũng chẳng có manh mối nào, chi bằng tin tưởng nó một lần.

"Được. Mày muốn tao giúp mày làm chuyện gì."

Con mèo đáp.

"Thứ nhất đại ca phải hứa đem em và ma nữ, oan hồn của người thương Vũ Vương thoát khỏi Quỷ Phường này. Còn chuyện thứ hai sau khi gặp Vũ Vương rồi tính tiếp."

Tấm cau mày.

"Nhưng cô gái ấy đã lâu không xuất hiện ở đây, mày nói tao tìm làm sao được.? Nhưng mỗi lần tiếp xúc, cô ấy thấy tao đều hoảng sợ chạy đi, đã kịp nói chuyện gì đâu."

Nó đáp.

"Ồ. Chuyện này đại ca không cần lo, đại ca chỉ cần tìm cách ra khỏi đây mà không ai biết là được. À mà em vẫn thắc mắc một chuyện."

"Chuyện gì.?"

"Chuyện đại ca bị bỏ trong quan tài thả trôi sông ấy. Vì sao mà đại ca thoát được hay vậy.?"

"Là nhờ một đám cá trê. Bọn chúng đục thủng quan tài nên tao mới thoát được."

"Ha ha. Đùa à, cá trê mà đục thủng được quan tài nhanh vậy."

"Bọn nó con nào cũng lớn hơn tao, đục là bình thường."

Nghe đến đây con mèo trợn tròn mắt, nghi hoặc nhìn cô.

"Có… có phải là một đàn hơn trăm con."

Tấm gật đầu.

"Đúng vậy."

Con mèo nhìn cô, khuôn mặt nó thay đổi khác hẳn với thường ngày, có vẻ bây giờ đang rất nghiêm túc nói.

"Không thể nào đại ca còn sống được. Chắc chắn có phép màu nào đó, trước nay hắn đã nhận hiến tế thì chưa có ai sống sót. Chắc chắn đại ca đang bị hắn đi tìm. Còn nữa em chưa bao giờ nghe nói hắn lại thích…"

Nó vừa nói vừa đăm chiêu vào ngực cô cất giọng đầy ẩn ý.

"Thích gì.? Mà sao mày biết cả hắn, với cả những chuyện này, tao thấy mày không giống một con mèo bình thường chút nào cả."

"Không có gì. Nhưng giờ đại ca đang có mối nguy từ hắn rất lớn, nếu muốn an toàn thì phải dựa dẫm vào Quỷ Phường này hoặc là nhà họ Lê. Thôi được rồi, thế này đi, nếu đại ca cứu được em và hồn ma kia ra khỏi đây thì em sẽ xin cho đại ca một chân giúp việc trong nhà họ Lê. Đại ca có thể sống an nhàn ở đó suốt cả cuộc đời. Còn chuyện báo thù hay gì tạm thời gác lại đó, quân tử trả thù mười mấy hai chục năm chưa muộn."

Lời con mèo nói vô cùng lọt tai, nhưng trong lòng cô lại nghĩ khác và tự có dự tính của riêng mình. Đang lúc định hỏi nó thêm vài thông tin thì cô chợt nhớ ra là tối nay mình có hẹn, cô lại tiếp tục kể với nó chuyện mấy thùng dầu trong nhà kho và mấy dấu vết để lại. Con mèo cũng tỏ ra ngạc nhiên, bây giờ nó lại muốn cùng cô đi gặp người Nghệ Nữ đó. Tất nhiên cô biết con mèo này không tầm thường, nếu gặp chuyện gì có thể giúp được mình nên đồng ý cho nó đi theo.

Nửa đêm nửa hôm khi mọi người đã say giấc, Tấm đặt con mèo đen trong bụng mình rồi rón rén đi tới phòng của Nghệ Nữ kia. Đi qua mấy dãy cầu thang lên lầu ba, cuối cùng cô cũng dừng bước trước căn phòng số bảy. Cô còn chưa kịp gọi thì cánh cửa phòng đã được đẩy ra, một mùi tanh nồng theo gió cuốn đến xộc thẳng vào mũi Tấm y như mùi xác chết thối rữa.

Cũng chẳng có ai gọi Tấm vào, cả căn phòng không một chút ánh sáng tối om như mực, nhưng đã đến đây rồi thì về cũng không có kết quả gì nên Tấm cắn răng đề phòng bước đến.

"Có ai không. Có ai ở đây không.?"

Cô bé giọng gọi nhỏ nhưng vẫn không có ai đáp lại, Tấm tiếp tục lọ mọ đi lên phía trước thì vô tình va phải thứ gì đó mềm mềm, do không thấy rõ nên cô đưa tay sờ soạng phía trước thì giật mình tí nữa ngã ngửa. Bởi vì cô sờ thấy đôi bàn chân trần lạnh ngắt, đang treo lơ lửng giữa không trung.

Nhưng tại sao lại có đôi bàn chân treo lơ lửng giữa không trung, trên đời này đâu ai biết bay đâu mà có thể như vậy được.

Trừ khi… Có người bị treo lên.

Cô không dám nghĩ nữa, ma quỷ đúng là cô gặp không ít nhưng nghĩ sẽ gặp người chết lại khiến cô vô cùng sợ hãi. Cô lắp bắp hỏi con mèo.

"Mắt… mắt mày sáng. Mày nhìn xem là thứ gì, tao sờ thấy… một đôi chân."

Con mèo từ khi mở cửa, cái mùi thối bốc ra đã làm nó cảm nhận thấy điều không hay, lúc này nghe Tấm nói nó càng đinh ninh điều mình nghĩ là đúng. Bởi vậy nó ngó cái đầu ra ngước nhìn.

"Chết… chết rồi. Tại sao… Đứa nào dám làm vậy…"

"Ai…ai chết."

Tấm sợ hãi hỏi lại, bản thân cũng bất giác lùi lại thật xa khỏi cái xác, con mèo liền nhảy ra khỏi người cô không ngừng gầm gừ thốt ra những lời vô cùng giận dữ.

"Gấm… Sao mày lại chết. Ai làm… là ai làm."

"Mau đóng cửa lại."

Con mèo hét lên, Tấm cũng vội vàng nghe theo đóng sầm cửa, cô chưa bao giờ thấy con mèo này kích động như vậy, hơn nữa nó gào lên như thế chứng tỏ có quen biết người này. Nhưng Gấm là ai cô cũng chẳng biết, đột nhiên đúng lúc này, từ trong góc tường một tiếng cạch nhỏ vang lên đập vào tai Tấm, tiếp theo đó một ánh lửa nhỏ trên cây đèn dầu được thắp lên dần dần chiều sáng căn phòng…

Cô nhìn xuống thì thấy một phụ nữ nằm dưới đất, trên người nổi nên vô số bọng nước, cái to nhất cũng phải bằng nắm đấm, có những cái đã vỡ ra chảy ra mủ vàng đầy kinh tởm.

Người phụ nữ kia hình như đang thoi thóp cố gắng đánh lửa thắp đèn, rồi bàn tay cô ấy run run chỉ lên trần nhà. Tấm nhìn theo thì lập tức phải đưa tay bịt lấy miệng, cả người run rẩy như sắp khóc.

"Chính… Chính là cô ấy. Cô gái… cô gái lúc chiều."

Xem Tiếp Chap 13 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn