Truyện ma Thế Thân Chap 37

 Truyện ma Thế Thân Chap 37

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 37 : Thế Thân

Xem Lại Chap 36 : Tại Đây


Cô chẳng hiểu vì sao hắn lại bảo Tấm chạy, rõ ràng cái bóng quỷ đó đã bị cô bắn tan rồi kia mà. Nhưng giây tiếp theo lại làm Tấm điếng người. Ở phía sau lưng của Vương, cái bóng đó tự nhiên tụ lại lần nữa, lần này đôi mắt mèo không còn màu xanh nữa mà đã chuyển sang màu đỏ, hiển nhiên Quỷ Thần ấy đã tức giận, điều này khiến đôi mắt Vương cũng đổi màu theo.

Tấm cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng choàng người đứng dậy, cô vội thay đạn nhưng bản thân lại quá luống cuống đến nỗi run rẩy, thấy không kịp cô liền vứt luôn cây súng lục trong quan tài, sau đấy đứng nhậy nhanh chóng nhảy xuống nước.

Cô dùng hết sức bơi thật xa, chỉ mong tên này bây giờ dù không khống chế được bản thân nhưng ít ra hắn có một nhược điểm là không biết bơi, hi vọng hắn sẽ không mạo hiểm mà nhảy xuống nước. Nhưng chuyện xảy ra lại ngoài dự liệu của Tấm, Vương không hề chần chừ trực tiếp nhảy xuống đuổi theo.

Hơn nữa tốc độ bơi của hắn đột nhiên cũng rất nhanh, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã bắt kịp Tấm phía trước.

Hắn vươn một tay bóp lấy cổ Tấm, còn tay còn lại nắm lấy tóc cô mà kéo như muốn lột cả da mặt cô ra vậy.

"Thả tôi ra. Anh tỉnh lại đi.''

Tấm đau đớn kêu lên, cô đưa hai tay giữ chặt lấy hắn đẩy ra, nhưng hắn đâu có ý định buông tha cho cô, nhịp tim Tấm bỗng đập mạnh, trong đầu vang vọng tiếng nói, tiếng nói này rất quen, đúng rồi là giọng của ma nữ ấy.

"Thả lỏng.."

Tấm bây giờ không có thời gian đắn đo suy nghĩ, cô buông lỏng đôi tay, đôi mắt nhắm lại hoàn toàn giao phó tính mạng mình cho giọng nói kia, ngay cả bản thân cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có cảm giác an toàn đến vậy. Sau đấy cô không còn bất cứ cảm giác gì nữa, hoàn toàn hòa mình vào dòng nước, đến khi cô mở mắt thì đã thấy thân hình của Vương đã trôi dạt ra xa nổi trên mặt nước, ở phía dưới lưng hắn là một đàn cá đủ loại đỡ lấy người nâng lên.



Còn bên cạnh cô, tự nhiên xuất hiện hai con cá chép màu vàng không ngừng bơi lội xung quanh dường như chẳng sợ người, Tấm lấy làm lạ đưa tay sờ thử, thì nó vẫn đứng im như cũ, cái đuôi còn vẫy vẫy như được chủ nhân vuốt ve vậy.

Tấm lấy làm khó hiểu, tại sao giọng nói đấy lại vang lên, tại sao trong lúc cô thả lỏng bản thân lại không biết gì, tại sao lại xuất hiện hai con cá vàng ở đây, tại sao tên Vương kia lại ngất xỉu.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy.?

Cô không hiểu, tò mò hỏi hai con cá đang bơi.

"Là chúng mày làm sao."

Hai con cá giống như hiểu ý người, nó dừng lại vẫy đuôi đập mạnh vào nước, sau đấy cúi đầu nhìn thẳng xuống dưới đáy hồ.

Cô bất giấc nhìn theo, chỉ thấy phía dưới dòng nước đục ấy lại có một ánh sáng nhỏ ánh lên, nhưng do khoảng cách khá xa, lại bị ngăn cách bởi nước nên cô chẳng trông thấy rõ. Ngay lúc đang ngẩng đầu lên thì cô đột nhiên phát hiện, ở dưới đó tự nhiên có một cái bóng rất lớn bơi lướt qua rất nhanh. Điều này Tấm sợ điếng người, run run hồi lâu cũng không thốt ra được tiếng nào.

Cái thứ mới bơi qua đó rất lớn, phải lớn hơn cái con rết lúc nãy phải 5 6 lần, Tấm lạnh người bởi con rết kia đã là quá cỡ, tại sao ở đây lại có sinh vật lớ đến vậy. Cảm giác nguy hiểm ập đến, cô liền vội vàng bơi lại chỗ Vương mau chóng đánh thức hắn dậy mà rời khỏi cái chỗ chết tiệt này, bởi lẽ Tấm chỉ sợ nó mà ngoi lên táp một cái e là cô có mười cái mạng cũng không đủ làm bữa tối cho con thủy quái này.

Nhưng ngay lúc này, hai con cá vàng lại đột nhiên chặn trước mặt cô, bọn nó đưa miệng ngậm lấy tay áo của Tấm rồi kéo xuống nước khiến cô khó hiểu mà vùng vẫy, hai con cá này tuy nhỏ những chẳng hiểu sao lực kéo lại khỏe vô cùng.

Biết mình không thể làm gì khác, Tấm đành thuận theo bọn nó, bởi vì cô biết nếu nó muốn hại mình thì không nhất thiết phải cứu Vương và dùng cách này dìm chết cô.

Chẳng mấy chốc Tấm đã bị kéo sâu xuống đáy hồ gần ngay cái thứ phát ra ánh sáng mà cô thấy. Do dưới nước rất thiếu ánh sáng khiến Tấm mất một chút thời gian mới thấy rõ, đó là một cái quan tài bằng thủy tinh màu xanh âm u, bên trong có đặt một cái vòng cổ có đính một viên ngọc lấp lánh to bằng đốt ngón tay. Ánh sáng cô trông thấy chính là phát ra là chính từ nó.

Khi đến đây thì hai con cá vàng cũng nhả miệng ra khỏi áo cô, sau đấy hành động kì lạ dùng đầu cọ cọ vào quan tài. Tấm dường như đoán được chúng định bảo cô làm gì nhưng bây giờ dưỡng khí trong phổi cô không đủ, ngực bắt đầu khó thở nên phải ngoi lên trên hô hấp.

Khi bình tĩnh được một chút cô lại lặn xuống thật nhanh, lần này cô không chần chừ nữa mà đưa tay đẩy nắp quan tài ra, sau đấy vội vàng nắm lấy sợi dây chuyền.

Nhưng ngay khi sợi dây chuyền rời khỏi quan tài thì Tấm cũng cảm nhận được sau lưng cô truyền đến cảm giác rất lạ, hai con cá vàng cũng lập tức bơi ra phía sau Tấm.

"Ôi mẹ ơi. Yêu quái…"

Cô sợ hãi thốt lên trong lòng, vừa ngoái đầu lại thì một nỗi sợ hãi ập đến, nhanh chóng xâm chiếm đầu óc khiến Tấm cả người run lên bần bật, làm cô tí nữa thì sặc nước.

Phía trước mắt cô, trong dòng nước đen thui đấy, một con thủy quái mình rắn nhưng lại có bốn chân bên trên lại có một cái mai rùa, đầu cá sấu còn mọc thêm hai cái rừng nhỏ, đặc biệt cái miệng của nó phải to gấp đôi người cô với đầy răng nhọn tua tủa, mới trông thấy thôi cũng đủ khiến người ta chết điếng.

"Mẹ ơi. Đây chẳng phải con thuồng luồng trong truyền thuyết mà người ta hay đồn đại hay sao.?"

Nghĩ đến đây làm cô ớn lạnh từ đỉnh đầu tới chân, chẳng hề suy nghĩ mà nhanh chóng bơi thật nhanh lên mặt nước. Lúc này con thuồng luồng đó trông có vẻ tức giận, nó uốn cái thân rắn của mình bứt tốc, cái miệng máu há ra hướng Tấm mà cạp tới.

Nó vốn ở đây đã mấy trăm năm, trước nay nhờ vào đống xác từ bên ngoài mà ăn thịt chỉ chờ ngày hóa rồng thăng thiên lên trời, nhưng bây giờ vì một lí do nào đó khiến nó nổi khùng lên như vậy.

Chuyện này chắc chắn có liên quan tới cái vòng cổ Tấm đang giữ.

Nhưng mà khi nó vừa định lao tới thì đã bị hai con cá vàng nhỏ cản mũi. Cô cũng chẳng hiểu hai con cá này có bị điên hay không mà không sợ cái thứ khủng khiếp ấy, nhưng cô bản thân mình còn chưa chắc an toàn hơi sức đâu mà lo cho chúng.

Tấm vừa bơi vừa nhìn xuống thì thấy mỗi khi con thuồng luồng định bơi lên là y như rằng bị hai con cá vàng này ngậm lấy đuôi kéo xuống. Thật không thể tin được là một con thuồng luồng bá chủ miền sông nước lại trông như bất lực với hai con cá nhỏ, chuyện này mà kể ra chắc chẳng ai tin.

Nhưng Tấm lấy đâu ra thời gian mà suy nghĩ, cũng nhờ mấy lần cá vàng kéo con sinh vật đáng sợ ấy lại mới cho cô có rất nhiều thời gian chạy thoát, bởi vậy chẳng mấy chốc mà cô đã nổi trở lại trên mặt nước.

Cô vội vàng bơi lại chỗ Vương, sau đấy cùng với đàn cá nhỏ đẩy hắn lại gần quan tài rồi đặt hắn vào trong. Cô ngồi cạnh hắn miệng thở hổn hển.

"Dậy… Dậy đi. Nguy to rồi."

Vương không trả lời, có lẽ đã uống quá nhiều nước, cô bất lực sơ cứu cho hắn. Không lâu sau hắn mới ọc ra từng ngụm nước lớn rồi mới tỉnh lại.

Việc đầu tiên là hắn kiểm tra cô một lúc, khi phát hiện mình không làm hại đến Tấm mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đấy Tấm cũng kể cho Vương nghe chuyện xảy ra dưới nước kia, nhưng hắn lại không tỏ ra sợ hãi mà ngược lại rất hoan hỉ. Hắn thúc dục cô treo cái vòng kia lên, rồi nhanh chóng lấy tay khoát nước cho quan tài di chuyển đến chỗ thác nước.

Đám cá nhỏ cũng chẳng bỏ đi mà ngược lại còn giúp họ đẩy cả cái quan tài, nhờ vậy tốc độ lướt nước cũng khá là nhanh. Nhưng khi đã đến gần thác nước đột nhiên cả cái quan tài bị sóng đánh cho chông chênh, Vương vươn người nhìn xuống dưới nước, thì lập tức mặt mày tái mét.

"Chết mẹ rồii…"

Tấm hốt hoảng nhìn theo, chỉ thấy dòng nước bình thường trước mắt tự nhiên lại chuyển sang màu đỏ, rất nhiều rất nhiều máu từ phía nổi lên, thoáng chốc đã biến nơi này thành một hồ máu. Tiếp sau đó, trên cái mặt nước ấy Tấm lại trông thấy xác của con cá vàng lúc nãy.

Thân thể chỉ còn lại mỗi cái đầu.

Xem Tiếp Chap 38 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn