Truyện ma Thế Thân Chap 6

 Truyện ma Thế Thân Chap 6

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 6 : Con mèo xuất hiện

Xem Lại Chap 5 : Tại Đây


Tấm giật mình, không biết từ khi nào cái con mèo đen mấy ngày nay mất tích bỗng dưng lại nằm cuộn trên cái bàn giữa phòng. Hai chân khoanh lại dựa cái đầu lên, dùng con mắt phát sáng trong đêm nhìn chằm chằm Tấm.

"Đại ca. Từ chối con mẹ kia đi."

Tấm nghi hoặc nhìn nó nói khẽ.

"Ủa. Sao mày lại nói đây là một cái bẫy. Tao có gì đâu mà Tú bà phải bẫy tao."

Con mèo ngáp một cái lắc đầu thở dài.

"Ai bảo với đại ca nhất định là Tú Bà gọi. Chẳng lẽ kẻ khác không thể giả lời bà ta kêu đại ca đi hay sao."

"Ý mày là sao."

Tấm khó hiểu đáp thì ngay lúc này, giọng nói ngoài cửa lại vang lên giục.

"Anh Tư. Nhanh lên chuyện đang gấp."

"Đợi tôi chút. Tôi đang thay quần áo."

Tấm nhăn mặt nói vọng ra, con mèo đen bỗng ngồi dậy, dùng hai chân cào lên bàn gỗ.

"Mụ Tám không nói gì với đại ca về nơi này hay sao. Thật là đáng trách. Méooo… Đại ca làm gì đấy."



Nó còn đang nói dở thì đã bị Tấm dùng tay túm lấy cổ đưa lên ngang mặt mình, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt nó.

"Mày là thứ gì. Tại sao mày biết bà ấy."

Con mèo cố giãy dụa, nhưng càng cử động Tấm lại càng bóp chặt, nó mếu máo đáp.

"Em chỉ muốn tốt cho đại ca thôi mà. Đại ca, bà Tám từng là chủ của cái lầu xanh này tất nhiên là bà ta biết mọi thứ. Còn Tú Bà hiện tại cũng chỉ thay thế vào hơn hai mươi năm trước mà thôi. Nhưng mà giờ không có thời gian để giải thích đâu, đại ca mau bảo không được khỏe cáo nghỉ hôm nay đi."

Nhìn con mèo có vẻ đang nói thật làm Tấm cũng bán tín bán nghi về người đang ở ngoài cửa, quả nhiên tiếng gọi ngày càng gấp gáp vang lên.

"Anh Tư. Nhanh nếu không Tú Bà tức giận."

Tấm nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên cô lấy cái dây mấy hôm trước mạnh tay trói con mèo kia lại, xong mặc cho mình một tấm áo khoác thật rộng, dùng vải buộc ngang bụng rồi nhét con mèo vào trong người mình. Con mèo trợn tròn mắt nhìn cô lòng tràn ngập cảm giác bất an, nó cố gắng trườn mình ra khỏi lớp áo dày, miệng không khỏi ú ớ kêu lên.

"Đại ca định làm gì vậy."

Tấm đưa tay nhét nó ngược trở lại dưới bụng, rồi chậm rãi đi lại phía bên cánh cửa, miệng nói thầm.

''Tao muốn biết lời mày nói có thật hay không. Nếu là thật thì tao có thể tha cho mày, còn không tao sẽ đem mày cho Tú Bà đổi lấy một năm làm công. Bà ta đã ra giá cho tao như vậy chứng tỏ mày rất quan trọng."

Con mèo tỏ vẻ ngạc nhiên, cất giọng.

"Bà ta bảo đại ca bắt em.? Đừng nghe lời bà ta nói…"

"Im miệng đi nếu mày không muốn bị tao đem ra."

Tấm quát khẽ một câu rồi mặc kệ nó đưa tay mở toang cánh cửa. Phía trước căn phòng, một bóng người phụ nữ đã đứng chờ sẵn ở đó, tay cầm một chiếc đèn lồng đỏ, cả người như dung hợp lại cùng với bóng tối nơi này, ánh mắt cô ta đầy âm u nhìn về phía Tấm.

Trong ánh sáng đèn lồng mờ ảo, Tấm lờ mờ nhận ra trước mặt là một thân dáng mảnh khảnh với ánh mắt đầy bình thản, sắc mặt tái nhợt như không có chút máu nào, toàn thân mặc một bộ váy dài màu xanh. Đặc biệt trông da mặt cô ta lại hơi bóng loáng, cả cơ thể tỏa ra một mùi rất thơm, rất kì lạ.

"Anh đi theo tôi."

Tấm còn chưa kịp mở lời thì cô ta đã lên tiếng nói trước rồi quay lưng đi xuống bậc thang. Không hiểu sao cái người này mang lại cho Tấm có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Hơn nữa, Tấm đã ở đây được một tuần, cũng tiếp xúc khá là nhiều người nhưng tuyệt nhiên chưa từng nhìn thấy cô gái này bao giờ. Cô cũng liếc nhìn lấy mấy tòa nhà xung quanh, phòng nào phòng nấy đều đã tắt đèn đi ngủ, khắp nơi đều yên tĩnh không giống như đang có người đang làm loạn ở đây.

Lẽ nào lời con mèo đen kia là đúng khiến cô có đôi chút chần chừ.

“À… Có vẻ như tôi chưa gặp cô bao giờ."

"Gặp rồi. Chỉ là anh không nhớ."

Cô gái kia ôn hòa nói. Ngay sau đó, tay cầm lồng đèn cũng chợt lắc lư, bên trong ánh sáng lờ mờ kia, gương mặt cô ta cũng chợt sáng chợt tối bất định, nói xong thì đột nhiên cô ta đổi hướng đi không còn dẫn tới lầu chính nữa mà tiến thẳng đến ngã rẽ phía sau.

Tấm lòng đầy cảnh giác, cố gắng hỏi dò.

"Hình như cô đi sai đường rồi."

Cô gái lắc đầu.

"Kẻ gây rối đã bị bắt tới nhà kho. Mọi người đang tập trung ở đó."

"Nhà kho.?"

Tấm biết chỗ này, từ đây phải đi qua khu vực nhà xí, rồi có một con đường nhỏ dẫn thẳng nơi mà mấy hôm trước cô dùng phân diệt ma nữ kia, cuối con đường đó lại có hai ngã rẽ, bên phải là hố phân chung, bên trái chính là nhà kho mà cô gái này nói đến, đặc biệt trước nhà kho có một cái giếng cạn bỏ hoang.

Tấm biết chuyện này có gì đó mờ ám, nhưng cô không muốn quay về, hơn nữa trông cô gái đi phía trước có chút khác người, nhưng Tấm lại chẳng trông thấy người này có dấu hiệu nào bị ma ám cả.

Tất cả mọi chuyện đều kích thích trí tò mò của cô khiến cô không ngừng phân tích. Đang lúc thong thả đi theo cô gái, vừa đến cạnh nhà xí thì con mèo đột nhiên cất giọng khe khẽ chỉ cho mình cô nghe.

"Đại ca. Giả vờ đau bụng mau vào nhà xí một lúc."

Nó vừa nói xong thì cô gái cầm lồng đèn phía trước cũng đột nhiên dừng bước, cả khuôn mặt ả nhăn lại liếc nhìn lấy bốn phía xung quanh. Miệng cất lên.

"Anh có nghe thấy tiếng mèo kêu ở đâu không."

Tấm giật mình, rõ ràng con mèo nó nói rất nhỏ, hơn nữa Tấm cũng đi sau cô ta một đoạn không nói là xa nhưng cũng không gần, để nghe rõ thì là điều không thể, nhưng cô gái này lại nghe được thì có chút kỳ lạ.

Tấm mỉm cười lắc nhẹ đầu.

"Tôi không nghe rõ. Mà nơi này có mèo thì lấy gì làm lạ. Tại sao cô lại ngạc nhiên vậy."

Cô gái không đáp, tiếp tục mà bước. Lúc này vừa đi đến cạnh nhà xí thì Tấm tự nhiên ôm lấy bụng, miệng lẩm bẩm.

"Khoan… Đợi tôi chút. Đau bụng quá, chờ tôi đi vệ sinh một chút."

Cô gái đi trước nhíu mày.

"Nhịn đi."

Tấm nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.

"Không được đâu. Nhịn từ chiều tới giờ rồi, nhịn nữa đến nơi nó ra cả quần thì mất mặt lắm. Cô yên tâm, tôi vào giải quyết một lát là ra ấy mà. Chờ tí."

Chẳng để cô ta đồng ý Tấm đã ôm lấy bụng nơi con mèo nằm trong mà chạy gấp vào nhà xí, sau đấy nhanh chóng đóng cửa lại. Mùi thối quen thuộc xộc thẳng vào mũi làm cô tí nữa thở không ra hơi, cả con mèo cũng khó chịu, nó ngóc đầu chui sâu vào lớp áo bên trong cho đỡ thối, nhưng quá đáng là nó còn lấy lưỡi liếm lên da cô. Điều này làm Tấm giật mình đỏ mặt, lập tức thò tay vào kéo đầu nó ra ngoài.

Nó nhăn mặt đáp.

"Ngực đại ca to đấy, chắc ăn nhiều với nhác vận động nên nó phì lên hả. Mà công nhận mùi của đại ca thơm thật, khác hẳn với mùi phân ha."

Tấm mặt đỏ như gấc, tiện tay bấm tai nó một cái rồi mắng thật nhỏ để cô gái ngoài kia không nghe rõ.

"Kệ mẹ tao. Mà mày bảo tao vào đây làm gì."

Nó đáp.

"Đại ca giả ngu hay ngu thật đấy. Tất nhiên là để dặn dò đại ca rồi. Nếu đại ca bị làm sao thì em cũng bị bắt đấy, làm ơn động cái não lên giùm với."

Bị con mèo này sàm sỡ lại thêm bị chửi khiến Tấm muốn xé nó ra làm hai mảnh, nhưng dù sao cô cũng chẳng biết gì về nơi này, nên đành cố nhịn hỏi nó.

"Dặn dò mà phải vào trong này nói chuyện sao."

"Tất nhiên là phải vào. Không phải mấy hôm trước đại ca dùng phân giết một ma nữ hả. Vậy thì phải biết ma quỷ ghét gì chứ, vậy chúng mới không thể nghe chúng ta nói chuyện được."

Con mèo giải thích có vẻ hợp lý, nhưng Tấm nghe ra điều gì liền gắt ngay.

"Mày theo dõi tao à. Con mèo chết tiệt."

Nó đáp.

"Chuyện gì xảy ra ở cái phường này em đều biết. Thế nên đại ca phải nghe lời em mới thoát được nạn."

"Thế mày muốn nói gì.''

"Đại ca không nhận ra cô gái kia không phải là người sao."

Tấm nhíu mày.

"Không chắc lắm. Tao không thấy có ma quỷ nào ám vào, nhưng trông cô ta cũng rất lạ đấy."

"Nó có mùi của sáp nến, hoàn toàn không có hơi thở của con người. Theo em đoán thì có thể nói đó là một cục sáp được kẻ nào đó nặn thành hình người rồi yểm bùa vào điều khiển. Nhưng hình nhân sáp kiểu này trước đây em chưa từng thấy qua bao giờ lại trông không khác gì người thật, chứng tỏ kẻ điều khiển nó cũng không phải dạng vừa đâu."

Con mèo nói một tràng làm Tấm phải suy nghĩ. Nhưng làm sao để giải quyết thì tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, con mèo thấy vậy thì nói tiếp.

"Nếu mà thật sự gặp nguy hiểm thì phải nhảy xuống cái giếng cạn đó thì mới có cơ hội sống."

"Giếng không có nước mày xui tao nhảy xuống đó khác gì bảo tao tự sát.?"

"Cứ nghe theo em, yên tâm. Mà đi ra đi kẻo con hình nhân nó nghi ngờ. Ở ngoài em không thể nói chuyện được nếu không sẽ bị phát hiện. Đại ca có chết cũng nhất định bảo vệ em còn sống đấy."

Nói xong nó lại rúc vào trong bụng Tấm trở lại, định mò vào lớp áo bên trong thì đã bị cô cốc đầu cho một cái thật đau mới ấm ức chịu nằm im.

Khi Tấm trở ra, quả nhiên như lời con mèo nói, cô gái kia đứng cách nhà xí một đoạn khá xa, mặt mũi có vẻ khó chịu như rất ghét nhà xí. Cô giả vờ sửa sang quần áo rồi đi lại gần, lúc này cô ả mới chịu bước tiếp.

"Tách…"

"Tách…"

Từng âm thanh như tiếng nước rơi vang lên, Tấm vừa đi vừa lắng nghe, tuyệt nhiên nó phát ra ở phía trước nơi hình nhân sáp đang đi. Cô ngẩng cái đầu lên xem thì thấy bàn tay phải cầm lồng đèn của hình nhân hình như nhỏ đi nhiều. Tấm dán mắt vào đó thì thấy lớp da như da người kia đang có dấu hiệu nhăn nheo rồi chảy ra từng giọt sáp rơi xuống đất.

"Tại sao lại như vậy nhỉ."

Cô tận dụng thời gian ít ỏi của mình mà suy nghĩ, nhưng rất nhanh cô đã lập tức đoán ra sự tình. Trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ phương án đối phó, tất nhiên là cô không muốn mạo hiểm nhảy xuống cái giếng đó chút nào.

Không lâu sau, bọn họ cũng đã đi đến chỗ nhà kho. Hình nhân sáp bước vào mảnh sân phía trước, Tấm có chút chần chừ nhưng cũng cắn răng cẩn thận từng li từng tí theo sau, tiến vào bên trong.

Đột nhiên, giọng nói của Tú bà quen thuộc vang lên.

"Sao đến muộn vậy.!"

Tấm ngẩng đầu nhìn theo, ở trước mảnh sân nhỏ được treo vài cái lồng đèn lấy ánh sáng, Tú Bà đứng trên bậc cấp khoanh tay nhìn lại, bên cạnh bà ta là bốn Kỹ Nữ trong lầu xanh cô từng trông thấy. Còn bên dưới sân, không có bất kì người đàn ông nào, mà là một người phụ nữ bị trói chặt, đầu tóc bù xù không trông rõ mặt.

Khuôn mặt Tấm tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải con mèo kia cam đoan chuyện mời cô đến đây không phải là do Tú Bà làm hay sao. Vậy thì tại sao bà ta lại cùng mấy kỹ nữ khác ở đây.

"Chuyện này là như thế nào."

Xem Tiếp Chap 7 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn