Truyện ma Việt Nam "bị ma dẫn đường trên đèo lộc bắc"

 Bị ma dẫn đường trên đèo Lộc Bắc

Đáng lẽ chuyện này tui giấu nhẹm luôn vì sợ bị ám, nhưng tới giờ cũng hơn nửa năm nên mạng phép kể lại, và đêm hôm qua team tui mở tour chạy Lộc Bắc làm tui gợi nhớ chuyện xưa, tui vẫn hồ hởi đăng ký cho đến cận giờ chạy người tui cứ bồn bồn lo lắng, thế là tui quyết định ko chạy. Các bạn có thể tin hoặc có thể ko, nhưng hãy đọc để rút kinh nghiệm.

Nhớ mang máng là tháng 3 hay tháng 4 thì ấy team vẫn mở tour như hằng tuần, cung Bảo Lộc Tà Pao quen thuộc, vào phút chót của buổi off tour có vài thành viên trong team ý kiến "Chạy Lộc Bắc đỗi gió đi, đèo Bảo Lộc hoài chán quá". Biểu quyết xong cả team nhất trí chạy Lộc Bắc - Tà Pao (xa hơn 80km và khó chạy hơn) thay vì Bảo Lộc Tà Pao.


Cũng tò mò như mọi khi, tui mon men hỏi nhỏ 1 sư tỷ trong nhóm dc tỷ ấy bảo "Lộc Bắc là đèo hoang sơ, rừng rừng núi núi, ko nhà ko cây xăng, từ 5h chiều trở đi kể cả dân địa phương cũng ko ai dám bén mảng lên đấy, thay vì đi hướng đèo bảo lộc thì chúng ta chỉ mất khoảng 20-30p vào tới TP Bảo Lộc, đi Lộc Bắc có thể mất hơn 1 tiếng, khó chạy và xa hơn gấp 6-7 lần đèo bảo lộc, bù lại, chúng ta sẽ dc trải nghiệm cảm giác chạy xuyên vào đám mây, rùng rơn hoang vu, nổi tiếng là đèo xảy ra nhiều chuyện tâm linh, dân địa phương còn hay gọi là đèo ma tóc dài, vì những tá lao trắng mọc rải rác bên các sườn núi, ban đêm đi có gió nó phấp phới như cái đầu của người phụ nữ, rợn lắm. hahaha"

Tưởng bả hù cho vui, tui chép miệng rồi hào hứng chuẩn bị đồ mai chạy.

Như thường lệ, 19h có mặt, 19h30 xuất phát, trời có vẻ ko đẹp lắm. Lần này chỉ có 11 xe do điều kiện thời tiết khiến vài tv hơi nản ko đi. Team vừa tới dầu giây thì mưa to, kéo dài mãi suốt quãng đường chạy.

Tầm 9h hơn team có mặt tại ngã 3 Đạ Huoai, xe Hoa Tiêu ra hiệu tấp vào kiểm xe và dặn dò vài thứ trước vào Đạ Tẻh.

- "Tý nữa vào đến chân đèo xe có bao nhiêu đèn yêu cầu bật lên hết, ko dc tiết đèn, tất cả các xe di chuyển thành cụm, ko di chuyển thành hàng dài, xe nào có kính chiếu hậu nên cụp kính xuống hết nếu các thím ko muốn thấy điều ko muốn thấy, nếu sau lưng các bạn ko còn xe nào thì cấm kị xoay đầu nhìn lại phía sau, khi đi vào những đám mây - sương mù, yêu cầu hạ hết đèn, xe nào còn đèn vàng thì bật, đèn led trắng thì tắt, bật xi nhan lên chạy theo tim đường. Oke let's go"

Nói riêng về bản thân, tui lì lợm từ nhỏ chưa biết sợ cái gì kể cả ma cỏ, nếu vô tình nó xuất hiện trong tầm mắt tui cũng coi như ko, trừ khi nó tác động gì đó tới tui. Tui nghĩ thầm "họ có quan trọng hóa vấn đề lên quá ko nhỉ, cứ chạy thôi sợ quái gì chứ..."

Mưa nặng hạt dần, có thể gọi là khá to, team vừa quẹo trái vào thì thấy có 1 nhóm tầm 5 xe chạy ngược ra, tui nghĩ thầm "chắc ít quá sợ ma ko dám đi đây mà, rồi cười thầm nghĩ họ yếu bóng vía"

Tui ko định hình đc đã chạy đc bao nhiêu phần đèo vì lần đầu đi, tui chỉ thấy hơi mệt vì chạy mãi dưới mưa mà chưa tới, đúng là hoang vu thật, vừa lạnh vừa mệt vì di chuyển dưới mưa to và sương mù dày đặc gây cho tui cảm giác rờn rợn khó tả, khi chạy qua đám mây dày đặc tui bị choáng ngợp và khó thở vì hồi hộp hay gì ấy tui ko rõ, tui bị tuột đoàn lại phía sau tầm 6-7 xác xe, tui đá led trợ sáng ra hiệu, cả team hãm tốc lại chờ tui. Hoa tiêu hỏi
- "E ổn ko ?"
- "Dạ có chút ko ổn, e ko thấy đường chạy"

- "Nhét con bé vào giữa đoàn kèm lại đừng để tuột"

Hoa tiêu vừa nói dứt, đề máy lên đi dc vài giây tự nhiên sương khói ở đâu dày lên khiến tui ko còn nhìn thấy gì, tui hạ đèn, bật xinhan như lời hoa tiêu chỉ, quái lạ, rõ ràng cả đám vừa đứng vây quanh tui, giờ lại ko có ai, tui bò chậm rãi theo tim đường, tui ko nhớ mình chạy bao lâu, tui cũng thầm trách đoàn là vừa bảo sẽ kèm tui mà giờ lại ko có ma nào, chạy mãi ko thấy ai, lại thêm 1 đám mây phía trước, vừa chui vào khung cảnh trắng xóa đó tui nhác thấy có bóng người đứng ven đường, lại gần thì thấy 1 cô mặc đồ đen, đầu đội nón 3/4 ngoắc ngoắc tui rẻ vào lói mòn nhỏ, tui mừng hết lớn nghĩ chắc gấu của anh nào trong team cứ ra đón tui vào. Tui chạy tà tà theo, còn chỉ đi bộ vào đường mòn bề ngang tầm 1 mét toàn đất đỏ.

Vừa quẹo vào dc tầm 10 mét thì bà ý đứng lại, tui cách bả vài met cũng thắng lại tưởng tới rồi, bả đứng im bất động, tui chợt nhận ra có điều bất thường, team toàn bộ đều mặc áo mưa, sao bà này lại dầm mưa? nãy giờ trong team ko có ai ko mặc áo mưa cả. Vừa dứt suy nghĩ thì bà ấy xoay lại, người tui sởn hết gai óc lên, bà ấy ko có mắt mũi, trên khuông mặt chỉ có cái miệng nhoẻn cười, tay chân tui bủng rủng tui vội lui xe về, bà ấy đứng đó cười 1 cách man rợ, tui nhảy xuống xe dắt xe lui về, cái ống chân quần mưa bộ móc vào cần số té 1 phát đau điếng, tui lòm còm bò dậy de xe ra, vừa de tới đầu lối mòn thì nghe tiếng xe hoa tiêu

- "Hương" - "con bé đây nè"

Ôi trời mẹ ơi, cả team xuất hiện như những vị thần cứu lấy đời tui, mà quái lạ sương mù và mây mới tức thì đây giờ biến đâu hết, tui bật kính lên la quan quác kể lại chuyện vừa xảy ra, mọi người cũng kể lại là ban nãy đang kèm tui giữa đoàn, chỉ vừa chui vào đám sương mù thì tui đột nhiên mất tiêu, tầm nhìn chỉ còn 2m-3m nên team chỉ chạy dc 20-30km/h đâu có nhanh tới nỗi bỏ lại tui dc, thấy mất nên team quay lại tìm, mà quay lại những hơn 20km thì tóm dc tui ở ngã rẻ nhỏ này, trong khi chuyện chỉ xảy ra tíc tắc.


Team kè tui chạy đến 1 ngã 3 lớn có lác đác vài nhà dân, chui vô mái hiên bàn lại chuyện vừa xảy ra, họ kết luận tui bị che mắt dẫn đi nơi khác, hoa tiêu hỏi tui trước khi vào đèo có nói hay suy nghĩ cái gì xúc phạm đến mấy "ông bà khuất mặt" ko? tui mới sực nhớ lại là có, họ bảo tui khấn, xin lỗi ng ta đi. Quả thật chính cái thái độ coi thường họ khiến tui bị nhát, tui cũng ráng khấn xin lỗi. Ngoài trời mưa gần như ko yếu đi tý nào, team tiếp tục di chuyển.

Đến đoạn gần cuối đèo 2 bên rừng cây gì ấy cao và thẳng chót vót sắp thành hàng như rừng cao su nhưng ko phải, dù mưa đang rất to mà tui lại nghe giọng cười của ma vô diện khi nãy, bả cười 1 cách man rợ dài và dai, tui ko rõ mọi người xung quanh có nghe ko, hay chỉ cười cho mình tui nghe, tui cố căn mắt ra bám sát vào xe trước, sau lưng và bên hông tui đều có xe kiềm, nhưng tui hoảng loạn thật sự.

Mất hơn 4 tiếng ngoài dự đoán để vượt Lộc Bắc vào tới TP Bảo Lộc, hoa tiêu ko ngờ mưa quá to, sương mù và mây kéo dài toàn bộ con đèo. Vô tới KS tui có hỏi giọng cười, tất cả đều nghe thấy. Ko ai ngủ dc, trằn trọc mãi tận gần sáng mệt quá mới ngủ thiếp đi dc tý....8h sáng cả team dậy chạy Tà Pao về SG.

Tui bị ám ảnh gương mặt vô diện ấy cả tháng, và cả giọng cười man rợ khô khốc.
Bài học rút ra, dù sợ hay ko, dù tin hay ko cũng ko nên có lối suy nghĩ khinh khỉnh hay có lời lẽ xúc phạm mấy ông bà khuất mặt.
Và điều tui trăn trở nhất là khúc khi tui bị tuột đoàn, cả team dừng lại chờ cho tời lúc di chuyển, đâu là thật đâu là giả ko thể xác định. Team đó có phải do thế lực vô hình tạo ra giữ chân tui lại, và tạo ra 1 con Hương khác di chuyển chính giữa team thật cho tới khi vào đám mây thì biến mất ???? Tui bị che mắt hay team tui bị che mất tui ??

Có vài chi tiết ko thể làm rõ

1. Tui bị tụt đoàn - trong khi lúc gặp lại họ vẫn xác nhận là vẫn thấy tui chạy giữa đoàn

2. Tui kể loại đoạn đối thoại với hoa tiêu thì hoa tiêu và mọi ng đều xác nhận team chưa hề dừng lại chờ vì vẫn thấy tui di chuyển trong đoàn và cũng chưa nói chuyện với tui từ lúc đầu đèo trở vô

3. Vừa qua đám mây là thấy mất tui team lập tức quay lại, nghĩa là thời điểm phát hiện mất tui xảy ra chưa đến 1p là họ đã quay lại, nhưng phải chạy những ~20km mới bắt gặp e ngay đàu ngã 3 lối mòn nhỏ khi tui đang lui xe ra khỏi lối đó

4. Toàn bộ sự việc tụt đoàn, đối thoại với hoa tiêu, chạy 1 mình xảy ra với tui hơn mấy chục phút.

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn