Truyện ma Thế Thân Chap 29

 Truyện ma Thế Thân Chap 29

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 29 : Thế Thân

Xem Lại Chap 28 : Tại Đây


Thông tin bất ngờ ập đến làm Tấm sững sờ mốt một lúc. Khi cô định thần lại nhìn sang thì bà Tám đã biến mất từ lúc nào. Duy chỉ nghe giọng nói bà ấy vọng lại đập vào tai.

"Bảo hắn tối nay gặp tôi ở chỗ cũ. Có việc quan trọng.!"

Cô ngó quanh lớn tiếng gọi nhưng không có ai đáp lại, bỗng nhiên, ngay lúc này cánh cửa dẫn vào khuôn viên được mở ra, ngay sau đó là khuôn mặt rầu rĩ của Vương xuất hiện. Khi thấy Tấm thì hắn nở nụ cười.

''Này. Cô đang tìm gì à.?"

Tấm khi trông thấy hắn thì cũng ngừng tìm kiếm bà Tám, vẻ mặt căm hận nói.

"Anh còn mặt mũi đến đây hay sao."

Vương không hiểu mình đã làm gì sai để Tấm phải giận dữ như thế, hắn lại nghĩ tới lúc sáng, có thể là lý do này nên giải thích.

"Chuyện đấy tôi không cố ý. Đàn ông mà, đôi khi không kiềm chế được bàn tay của mình. Thôi đừng giận, nếu là chuyện ấy thì tôi xin lỗi.''

Tấm vốn tức hắn chuyện khác, nhưng giờ hắn nhắc lại chuyện hai người nằm trong chăn lại làm cô tức giận hơn. Cô mặt đằng đằng sát khí bước lại gần Vương, hai tay nắm chặt.

''Anh còn dám nhắc tới chuyện đồi bại đó sao.?"

Vương khó hiểu.

"Nếu không phải thì là chuyện gì.''

Tấm hừ một tiếng.

"Bà nội anh đã kể chuyện về đôi bông tai này. Tại sao anh lại làm như vậy với tôi. Tại sao. Tại sao hả. Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu trong một tháng tới tôi chết đi tôi có thành ma cũng ám anh cả đời."



Cô tức đến nỗi hai mắt đỏ lựng, rưng rưng như muốn khóc, cô không sợ chết nhưng thù vẫn chưa báo, cô không thể để mình ra đi một cách vô ích như vậy. Nhưng phía trước tên Vương lại tỏ ra ngạc nhiên, hắn mỉm cười an ủi.

''Trời ạ. Làm tôi cứ tưởng chuyện gì to tát lắm."

Hắn nói vậy làm Tấm thêm bực mình.

"Mạng sống của tôi đang đặt cược mà anh bảo là không to tát.?"

"Tất nhiên. Yên tâm, lời nguyền này nó không thể ứng nghiệm lên người cô đâu. Bởi vì linh hồn của nàng ấy đã dung hòa vào nó, thế nên cô đeo vào cũng chẳng bị gì.? Hơn nữa, thể chất của cô cũng rất khác biệt, người đã chết qua một lần rồi còn sợ chết lần nữa hay sao.?"

Thái độ tự tin của hắn như này làm Tấm dần bình tĩnh trở lại, cô lại nhớ tới lời bà Tám nói về luân hồi chuyển kiếp, lại bảo cô chính là người yêu hắn hai mươi năm trước, nếu bà ấy biết thì tên Vương này chắc cũng sẽ biết. Mặc dù cô không nhớ, cũng không tin chuyện này là thật, nhưng cô có thể cam đoan hắn sẽ không nghĩ tới hậu quả mà bảo cô đeo đôi bông tai này vào. Bởi vì dù sao hắn cũng chờ hai mươi năm, không có lý nào để cô chết một cách lãng xẹt như vậy.

Cô hít sâu một hơi rồi nói.

"Bà Tám đang tìm gặp anh."

Nghe đến đây, Vương đột ngột nhíu mày.

"Bà ta muốn gặp tôi làm gì.?''

Tấm đáp.

"Không biết. Hình như có việc quan trọng nào đó. Bà ấy hẹn anh gặp ở chỗ cũ. Nhưng địa điểm thì không nói rõ."

Vương gật đầu.

''Tôi hiểu rồi. À có chuyện này tôi điều tra giúp cô rồi. Cô ta tên Thắm là con của Tri Huyện Lý An. Vừa hay hai năm trước ở huyện này bị ngập lụt. Nhưng kì lạ là nước tràn vào huyện ngập đến nóc nhà nhưng nửa đêm thì tự nhiên rút đi hết, và nghe người dân đồn đại là đàn cá trê hôm qua chúng ta gặp đã từng xuất hiện ở đó. Vừa hay trùng hợp với ngày cô bị thả trôi sông trong quan tài."

Tấm xúc động, cô không thể ngờ rằng sau hai năm ròng rã cuối cùng cô cũng có được một chút thông tin về nơi mình bị thả sống. Nhưng giây tiếp theo khuôn mặt của Vương có hơi lưỡng lự, Tấm biết hắn vẫn còn điều muốn nói nên cất tiếng hỏi.

"Anh còn giấu tôi chuyện gì nữa."

"Tôi bỏ ra nhiều công sức để tìm hiểu như vậy nhưng không được báo đáp gì làm tôi rất thất vọng, tôi buồn đến nỗi muốn kể tiếp nhưng giờ đã không còn tâm trạng. Haiz."

Thấy vẻ mặt của hắn trở nên buồn bã, Tấm lại có dự cảm không hay, cô dè dặt hỏi hắn.

“Vậy… anh muốn thế nào mới kể.?”

Nếu là ngày trước, Tấm có thể động tay động chân bắt anh ta khai ngay, nhưng giờ thì khác dù sao cô cũng đang ở nhờ nhà người ta. Hắn cũng chưa làm gì quá đáng nên cô cũng nên tiết chế cảm xúc của mình. Nhưng giờ hắn muốn gì cô cũng chẳng biết, dựa theo tính cách của tên này thì chỉ sợ hắn đòi hỏi những thứ đồi trụy mà thôi. Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng làm cô lập tức đỏ mặt.

Vũ Vương đương nhiên cũng nghĩ tới vấn đề này miệng cười một cách quái dị. Một lát sau, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì liền ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hơi xấu hổ.

"Hôm qua là ngày cưới của hai chúng ta."

Vương hơi gượng gạo lên tiếng.

"Chi bằng cô làm bánh phu thê cho tôi ăn đi."

“Dẹp đi. Tôi với anh cũng chỉ trên danh nghĩa, anh bảo tôi làm thì thôi đi.?”

Biểu cảm của Vương sau khi nghe cô nói vậy lại có chút thất vọng.

"Làm người tốt cũng khó. Giúp cô tìm hiểu ngọn ngành mà có một vài cái bánh cũng không chịu tặng. Vậy thôi, tôi đi đây."

“Tôi không bảo không được mà”

Tấm sờ sờ cái mũi một cái, vẻ mặt vô tội nói.

"Nếu anh muốn ăn bánh phu thê tôi mua cho anh là được mà, anh thích vị gì nào.”

Vũ Vương ghét bỏ trừng mắt lườm cô một cái.

“Ai nói cần cô mua. Tôi muốn cô tự làm!”

“Hả?”

Lần này cô đã hoàn toàn ngây dại.

“Nhưng tôi không biết làm.”

“Thế thì học.”

Tên Vương nheo mắt lại với vẻ mặt khó coi.

“Đừng quên, bây giờ cô vẫn là vợ tôi trên danh nghĩa, làm đồ ăn cho chồng chẳng lẽ không phải việc của một người vợ nên làm hay sao.?"

Cô bị thứ lập luận của tên này làm cho câm nín, nhưng nghĩ tới bí mật hắn chưa nói, Tấm đành cần răng gật đầu đáp.

“Được, để tôi thử xem. Nhưng tôi đã làm thì không ngon anh cũng phải nuốt cho hết. Nếu không đừng trách”

Lúc này hắn mới hài lòng nhếch khóe miệng.

“Chỉ cần cô làm từng nào tôi sẽ ăn hết từng ấy. Còn bây giờ tôi đi gặp bà nội một chút. Một canh giờ nữa tôi trở lại, lúc ấy tôi muốn ăn ngay.”

Hắn đứng dậy và rời khỏi khuôn viên.

"Cái gì? ‘Gấp như vậy sao?"

Cô luống cuống nhìn mặt trời, không dám trì hoãn, lập tức hỏi đường chạy xuống bếp, hỏi thăm mấy người đang nấu ăn tiếp khách cách làm bánh phu thê. May sao có người trong đó biết làm, hơn nữa biểu hiện của Tấm lúc ở sảnh đã làm họ chú ý, tất nhiên sợ hãi là phần lớn nên ngay lập tức chỉ cách làm, rồi đi chuẩn bị nguyên liệu cho cô.

Cô chui vào bếp chơi đùa một hồi lâu, cũng tự làm ra được thứ có vẻ giống như bột mì và đậu xanh dã nhỏ. Sau khi vật lộn một lúc lâu nữa, cuối cùng Tấm cũng miễn cưỡng làm ra được một miếng bánh phu thê. Tấm vốn đĩ muốn tạo ra một cái bánh thường, nhưng kết quá lại tạo ra thứ hình thù khá là quái dị, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Tuy là nó rất xấu nhưng nghĩ tới vẻ mặt đáng ghét của tên kia liền làm cô hài lòng vui vẻ trở lại.

"Tên dâm tặc này hôm nay mình làm cho hắn một trăm cái như vậy cho hắn ăn nghẹn chết đi."

Cô vừa nghĩ vừa cười mỉm, cả tâm trí bây giờ chỉ tập trung làm bánh và làm bánh mà thôi.

Đang lúc tập trung thì cô bỗng nghe một âm thanh lạ ngoài cửa, là giọng của một cô gái trẻ.

"Mấy đứa hầu chúng mày có thấy cậu đi đâu không.?"

"Nãy chúng con thấy cậu đi vào phòng của cô Tấm một lúc rồi đi đâu ấy thưa cô."

"Hừm lại là cái con khốn đó. Chỉ là một con hầu thấp kém cũng dám cướp chồng của tao. Chúng mày đi tìm cậu về, hôm nay tao muốn làm bánh phu thê cho cậu ăn. Phòng bếp này có người ở trong hay sao.?"

Nói xong thì cô ta ngang nhiên đẩy cửa bước vào, Tấm nhíu mày nhìn lại thì phát hiện ra người này vẫn mặc bộ đồ cưới màu đỏ, vẫn chưa thay. Khuôn mặt rất xinh đẹp, so với Tấm thì một chín một mười. Cách ăn mặc này và giọng nói bề trên đấy cũng đủ làm Tấm đoán ra đây là ai.

Cô nhíu mày nói.

"Cô là Thắm hả.?"

Thắm nhìn Tấm nhưng không nhận ra, bởi vì ngày trước cô ta vốn không đến nhà kho nơi Tấm bị trói mà chỉ sai hai đứa Mận Đào khiêng quan tài đến, còn mình về phòng đắp chăn nằm ngủ nên không biết Tấm chính là người chết thay cho cô ta.

Tuy dâu trưởng dâu thứ vốn có thứ bậc, nhưng Thắm vẫn tỏ rõ thái độ khinh thường mà nói.

"Một đứa hầu trèo cũng đòi trèo cao có ngày ngã mất xác."

Tấm cũng không vừa, cô liếc nhìn lấy giỏ bánh sắp đầy của mình, sau đấy vỗ nhẹ tay, tự nhiên đi tới chỗ Thắm, cô vòng tay ôm lấy người cô ta, bàn tay dính đầy bột nhẹ nhàng xoa hết vào lưng Thắm, miệng ghé sát tai nói nhỏ.

"Thật tội nghiệp cho đứa con gái của quan Tri Huyện. Haiz. Gả đến đây để chịu cảnh chăn đơn gối chiếc, lại còn so vai vế thấp hơn một kẻ hầu người hạ như chị đây. Thật thảm.!"

Nói xong cô vỗ mạnh vài cái nữa, rồi đem đống bánh đựng sẵn trong giỏ lên.

''Này em gái. Em có làm đến tối thì chồng chúng ta, à không, chồng của chị cũng không đến đâu. Tốt hơn là về phòng đánh một giấc cho khỏe người.''

Sau đấy cô bước qua người Thắm rời khỏi. Thắm trước đây chỉ có mắng người nay lại bị mắng ngược khiến cô ta không phản bác được gì. Cả người tức sôi máu, chỉ biết dậm chân tại chỗ. Đôi mắt ánh lên vẻ độc ác nhìn theo bước chân Tấm rời đi.

''Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết."

Xem Tiếp Chap 30 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn