Truyện ma Thế Thân Chap 33

 Truyện ma Thế Thân Chap 33

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 33 : Thế Thân

Xem Lại Chap 32 : Tại Đây


Tất cả những người có mặt đều không tin vào mắt mình, duy chỉ có sắc mặt của lão thái bà lại ánh lên ý cười. Không biết là bà ấy đang cười cái gì.

Thắm vốn thấy mọi chuyện đi quá kế hoạch. Cô ta lại giở trò mà nói.

"Cho dù đàn cá kia có hành động kì lạ, nhưng như vậy cũng không thể khẳng định là bọn chúng ăn thịt người được."

Lão thái bà không để ý tới cô ta, bà quay sang bảo với mấy vị kia.

"Ta thấy chuyện này có uẩn khúc nên cần điều tra thêm."

Một người trưởng lão đáp lại.

"Nhà họ Lê chúng ta có gia quy, chỉ mong lão thái bà công tư phân minh là được. Còn chuyện này cứ theo bà giải quyết, nhưng chúng tôi cần bằng chứng đích đáng chứ không thể qua loa."

Lão thái bà gật đầu, mặt không cảm xúc đáp.

"Yên tâm. Mấy người về trước đi. Ta ở lại có chút chuyện nói với đứa cháu này."

Nghe lão thái bà nói vậy làm Thắm không can tâm, công sức đổ dầu vào lửa nãy giờ chẳng phải vô ích sao, thế nên cô ta nhăn mặt.

"Vậy mà còn chưa đủ sao. Nhân chứng vật chứng rành rành…"

"Câm miệng."



Cô ả còn chưa nói xong thì đã bị lão thái bà quát một cái, sự uy nghiêm từ người bà tỏa ra khiến cho Thắm rợn cả tóc gáy. Cô ta cũng không dám nói gì nữa mà cúi gầm đầu xuống..

Lúc này, lão thái bà mới căn dặn ông Tứ quản gia và nói to trước mặt mọi người.

"Những người có trong phủ bắt đầu từ hôm nay cấm được ra ngoài nửa bước trước khi ta tìm ra hung thủ thật sự. Nếu ai dám trái lệnh cứ theo gia quy mà làm, nhẹ thì đánh trăm roi nặng thì giết. Đem nhân chứng đến ở một phòng riêng canh giữ cẩn thận, nếu nó bị gì ông tự chịu trách nhiệm lấy."

Lão Tứ gật đầu, sau đấy lão thái bà nhìn lấy Tấm.

"Tấm, hôm nay sẽ ở lại trong biệt phủ này cấm ra ngoài, cũng không được ai tiếp xúc với nó. Tất cả nghe rõ chưa."

Mọi người gật đầu đồng ý, duy chỉ có Vương là khó hiểu hỏi.

"Vậy con thì sao. Con cũng là nghi phạm sẽ được nhốt chung ở đây chứ."

Lão thái bà nhìn thằng ngốc này mà không khỏi bật cười.

"Thôi anh ạ. Tôi thừa biết anh có mục đích gì. Cứ ở lại đây nếu mày muốn đi."

Nói xong thì bà ấy phất tay, ra hiệu cho người khác rời đi, còn bản thân thì ở lại.

Sau khi mọi người mới đi hết, bà ấy trực tiếp bỏ qua Vương mà đi lại chỗ Tấm đang ướt nhẹp đứng trên bờ hồ. Bà nhìn cô một cái rồi lắc đầu.

"Con có thấy ai khả nghi gây ra chuyện này hay không.?"

Câu hỏi này làm Tấm thật sự bất ngờ.

"Bà… bà tin con không giết họ hay sao."

Lão thái bà gật đầu, trầm tư đáp.

"Tất nhiên bà nhìn một cái là có thể nhận ra có chuyện không hợp lý ở đây. Mấy người khác không biết nhưng bà quả thật từng nghe có một loài Quỷ Đội Lốt Người. Nhưng mà đám quỷ này vốn chỉ là âm khí của những hồn ma chết oan tích tụ lại và chỉ nghe lời chủ nhân của nó. Bọn chúng khác với hồn ma bình thường nên không thể nhập vào xác người khác mà chỉ có thể cướp lớp da bên ngoài rồi chui vào, bà biết mày có mắt âm dương, nhưng trong trường hợp này thì vô dụng."

Tấm hiểu những gì bà ấy nói, nhưng cô vẫn có đôi chút thắc mắc mà nói.

"Thật sự mà nói thì con cũng chẳng biết là ai làm. Nhưng nãy giờ con không thấy cụ Pháp ở đâu.?"

Lão thái bà thừa hiểu Tấm đang ám chỉ điều gì. Bà ấy lắc đầu.

"Lão Pháp nhà ta ấy à. Tuy lão có hơi cổ hủ một tí. Nhưng là người xưa nay vẫn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu, hôm qua bà đã nói trước mặt mọi người là con đang có thai, cũng là để nhắc nhở mấy trưởng lão. Tuy lão ấy không thích bà nhưng nhất định sẽ không làm cái loại chuyện này đâu."

Bà nói vậy làm Tấm thêm phần đau đầu, cô cũng chẳng suy nghĩ ra được là ai làm, bà Tám thì chắc chắn không phải, Tú Bà và Hắc Cẩu rất có khả năng, nhưng họ cũng không đến mức liều lĩnh giết người nhà họ Lê ngay chính trong phủ được.

Vậy còn ai Tấm tạm thời chưa thể đoán ra.

Lão Thái bà hiểu tâm tư của cô, bà ấy nói.

''Cái chuyện này không thể một sớm một chiều mà đoán ra được. Yên tâm, trong vòng năm ngày bà sẽ tìm được hung thủ giết người, chỉ có vậy mấy kẻ già mồm sẽ không dị nghị. Còn chuyện con mèo thì lúc nào thấy nó hãy bảo Vương đem đến gặp bà.

Bà dừng một hơi rồi nói tiếp."

"Con ấy, thời gian này không được ra ngoài nghe chưa."

Tấm đồng ý xong thì lão thái bà chỉ dặn dò Vương một hai câu rồi cũng đi khỏi. Điều làm cô ngạc nhiên hơn là bà ấy lại không hề hỏi han gì tới đám cá vàng giống như đã biết trước rồi vậy, cô suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu tại sao đám cá này lại hành động như thế nữa.

Nghĩ tới hai nữ quỷ đêm qua làm cô lại nhớ tới Lụa và Gấm ở lầu xanh, cô vẫn thắc mắc bữa giờ mà vẫn chưa có cơ hội để hỏi.

"À tôi hỏi anh chuyện này."

Hắn hớn hở đi tới.

"Cô muốn hỏi chuyện làm sao để mang thai phải không. Đơn giản mà. Ha ha."

Tấm nguýt hắn một cái.

"Đến giờ nào mà anh còn đùa được vậy. Tôi muốn hỏi là mấy hôm trước, lúc tôi dùng dao để leo lên cái giếng cạn kia thì phát hiện trong đấy có linh hồn của Lụa và Gấm, sau khi lên được tôi ném dao xuống đó để anh dùng. Nhưng từ lúc ấy tới bây giờ tôi không thấy anh dùng hai con dao đó nhỉ, ngay cả lúc đánh nhau ở miếu cũng thế."

Nhắc đến đây vẻ mặt của Vương lại trở nên buồn bã thở dài.

"Không phải tôi không dùng nhưng là không dám dùng. Họ tự thiêu đốt linh hồn để đem chúng ta lên giếng, nếu dùng tiếp ở miếu thì hai đứa nó sẽ hóa thành hư vô không thể đầu thai được. Hôm qua tôi đã trả lại hai con dao kia cho bà nội để giúp chúng nó siêu thoát rồi."

"Bà nội anh làm được chuyện này sao.?"

"Ủa. Vậy cô nghĩ bà tôi là ai chứ. Nếu không lợi hại thì đâu thể làm chủ cả cái nhà này. Nhưng mà cô hỏi vậy là có ý gì."

"Cũng không có gì. Chỉ là tôi muốn chắc chắn một việc mà thôi. Hồn ma của Lụa và Gấm có thể được bảo quản trong dao, hồn ma của cô gái năm xưa lại nằm ở trong đôi bông tai này. Vậy hai hồn ma của người hầu lúc tối họ có thể ở đâu chứ, bởi vì theo tôi biết người chết ở đâu thì hồn ma của họ sẽ chỉ quanh quẩn gần đấy thôi, sau 49 ngày mới được phép xuống địa ngục để đi đầu thai. Nhưng mà lão thái bà nãy giờ không hề nhắc tới chuyện kia có nghĩa là chưa tìm thấy hồn ma của họ, vậy thì chắc chắn họ đã bị phong ấn vào đâu đó rồi.''

Nghe vậy Vương cũng gật đầu, hắn cũng đã thấy là lạ nãy giờ.

"Nhưng cho dù tìm ra cũng chưa chắc ai đã giết chúng. Đôi khi người chết mà không thấy hung thủ sát hại mình thì khi thành ma họ cũng chẳng nhớ đâu. Tôi nghĩ là sau khi họ đem canh vào, sau đấy trở ra mới bị giết, trường hợp này khả năng xảy ra rất cao. Bởi vì nếu bị giết từ trước thì không thể nào hai bát canh kia có thể nguyên vẹn được. Người chết đâu thể giữ nổi khay đồ mà không làm rơi chứ."

Tấm gật đầu bởi lời của hắn vừa hay đúng ý cô suy nghĩ.

"Tôi cũng nghĩ vậy. Con mèo đen nó rất nhạy bén, nó thừa biết đâu là người đâu là quỷ, hơn nữa mắt âm dương của tôi cũng không nhận ra điều gì khác thường khi họ đem canh đến. Nhưng chỉ vậy tôi cũng đoán được rằng hai người này biết ai là kẻ đã giết họ và biết rất rõ."

Vương khó hiểu.

"Cô nói vậy là sao.?"

Tấm đáp.

"Anh không nhớ trong hai bát canh chỉ một bát có độc một bát không à. Người này muốn giết tôi chứ không muốn giết anh. Hơn nữa, kẻ đó lại có quyền lực trong ngôi nhà này có thể sai khiến hai người hầu kia làm bỏ độc vào bát của tôi nếu không sẽ bị giết. Tôi lại là người mới đến, họ cũng chẳng quen biết tôi, không có lý do nào mà lại chịu chết để cứu tôi cả. Còn Tú Bà với tên Hắc Cẩu thì họ không làm trò này đâu, bởi vì họ muốn giết cả anh cơ mà."

Cô dừng lại một hơi rồi nói tiếp.

"Nói chung tất cả những người lúc nãy ở đây và cả lão Pháp vắng mặt đều thuộc dạng tình nghi, tất nhiên là ai cũng có thể ra tay. Tôi thì không thể ra khỏi đây được, tất cả phải nhờ anh tìm kiếm hồn ma hai người bọn họ rồi. Nhưng phải tìm ra trước người khác."

Vương gật đầu, mắt ánh lên một tia sát khí.

"Cô nói cũng đúng, trước khi biết ai là hung thủ thì không có ai đáng tin. Lợi ích của gia tộc cũng không thể bằng lợi ích của cá nhân được.."

Tấm hiểu lời hắn, nói thẳng ra là tên này đang đinh ninh là lão Pháp làm chứ không nghĩ là người khác. Biết vậy Tấm nhắc nhở.

"Đừng vội ám chỉ ai. Cũng đừng dứt dây động rừng. Tạm thời cứ làm như không biết gì mà tập trung tìm kiếm thì hơn. Mà thôi, tôi cũng về tắm rửa thay đồ đây, anh đi chỗ khác chơi đi. Nếu còn dám rình trộm thì…"

"Ha ha. Cuộc đời tôi chưa bao giờ nhìn trộm ai. Cô yên tâm."

Hắn nghe vậy mặt cười hăng hắc, cô lẩm bẩm.

"Có quỷ mới tin anh. Thôi mau cút đi."

Nói xong cô quay trở lại vào nhà, còn hắn thì lẳng lặng một mình, đứng nhìn hồ nước trong veo nơi đàn cá vàng đang bơi lội, tâm trạng rơi vào trầm tư mà than thở.

"Nguyệt… Nàng rốt cuộc là ai.?" (Nguyệt tên kiếp trước của Tấm.)

Xem Tiếp Chap 34 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn