Truyện ma Thế Thân Chap 43

 Truyện ma Thế Thân Chap 43

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 43 : Thế Thân

Xem Lại Chap 42 : Tại Đây


"Mày… mày…"

Tú bà nói lắp bắp như vừa gặp ma, Tấm mặc kệ bà ta, tự mình bước chân vào trong Quỷ Phường, cô nhìn khắp sảnh một lượt, tấm tắc nói.

"Trông cũng không khác ngày xưa là mấy nhỉ. Con thuồng luồng kia hóa rồng thất bại đúng là mất mát lớn của các người mà.".

"Mày… Đứa nào không liên quan cút ra phía sân sau hết đi."

Tú Bà tức điên, mặt sắc như dao cạo nói với đám người hầu đang lau dọn. Mấy người này sợ bà ta một phép nên không ai dám trái lời, thay nhau chạy đi. Duy có sáu kỹ nữ là còn ở lại.

Sau đấy Tú Bà phất tay một cái, toàn bộ cửa ra vào lẫn cửa sổ đều bị đóng chặt lại, căn nhà vốn đã thiếu ánh sáng nay lại càng âm u. Trong cái bóng tối ấy, đôi mắt của mấy Kỹ Nữ bỗng nhiên chuyển sang một màu đỏ máu, khuôn miệng ngoác ra cười tới tận mang tai trông vô cùng đáng sợ.

Tấm liếc quanh một vòng quanh họ, mặt vẫn không có biểu cảm gì.

Tú Bà lăm lăm bước đến, từ trong tay áo bà ta, những con rết nhỏ bằng ngón tay bò ra rơi đồm độp xuống đất, chẳng mấy chốc chúng đã vây thành một vòng quanh Tấm.

Tú Bà cười lên từng tiếng khanh khách rất khó nghe.

''Hừm. Năm xưa tại hai đứa mày phá hoại làm thần long không thể hóa rồng, làm tổn hại công sức chúng tao bỏ ra suốt mấy chục năm nay đổ sông đổ bể. Tao hận không thể lột da róc xương mày, hôm nay mày tự dẫn xác đến đây thì đừng mong mà nguyên vẹn đi ra. Đúng là ý trời."

Tấm cười nhếch mép, lời nói ra mang tính uy hiếp cực kỳ lớn.



"Thì đúng như bà nói, là ý trời mà. Đúng là tôi không có ý định đi khỏi đây. Hôm nay tôi muốn mượn cái đầu của bà một chút mà thôi. Đám rết con này bà nghĩ làm khó tôi được sao."

"Ha ha. Có phải tao đang nghe chuyện cười không chúng mày. Năm xưa không phải thằng Vương bảo vệ chỉ sợ mày chết trăm lần chưa đủ rồi, còn đứng đấy mà dám nói năng sằng bậy với tao hả."

Bà ta nhìn nghe xong những lời này của Tấm không nhịn được mà bật cười quái dị. Ngay lúc này, Tú Bà búng tay một cái, đám rết dưới đất đã kêu lên từng tiếng chi chi, ào ào như thác lũ ùa đến chỗ Tấm.

Nhưng Tấm không có hành động gì, cũng chẳng tỏ ra sợ hãi, người đứng chôn chân tại chỗ vô cùng bình thản, dường như chẳng xem đám rết này ra gì.

Rất nhanh sau đó, cả người Tấm đã bị phủ một màu đen thui bởi rết bò lên. Nhưng chỉ vài giây sau, bọn nó lại từ trên người cô rơi xuống ầm ầm nằm ngả lưng mà chết.

Sắc mặt Tú Bà biến đổi rõ rệt, bà ta không tin vào mắt mình, tay lại búng một lần nữa, đám rết còn lại lập tức như thiêu thân lao lên, nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi, tất cả rết bò ra trong người Tú Bà đã chết không còn một con.

Tấm vẫn đứng tại chỗ, không hề có bất kì một vết thương nào. Tú Bà tỏ ra nghiêm túc hơn.

"Sao… sao lại thế. Mày đã làm gì."

Tấm mỉm cười.

"À. Tôi biết bà có nuôi rết nên nhờ bà Tám chuẩn bị một ít tinh dầu đặc biệt, chỉ cần rết tiếp xúc với người tôi thì bọn nó sẽ bị trúng độc mà chết đấy mà."

Nghe đến tên bà Tám, Tú Bà đã tỏ ra tức giận, miệng quát lên với sáu kỹ nữ gần đấy.

"Chúng mày xé xác nó ra cho tao."

Nhưng mấy người này không hề nghe lệnh bà ta mà vẫn đứng chôn chân lại một chỗ, khuôn mặt cứng đờ lại y như những bức tượng sáp.

"Mẹ cha chúng mày điếc hả."

Bà ta giận dữ hét lớn, nhưng họ vẫn không chuyển động, ở phía trước, Tấm lắc lắc cái đầu của mình, môi mỏng khẽ nói.

"Bà nghĩ họ còn bị bà điều khiển ư. Nào, giết bà ta đi."

Cô vừa nói xong thì điều điều kì quặc đã xảy ra, bảy kĩ nữ kia đột nhiên lao tới vây lấy Tú Bà ở giữa, mặt không cảm xúc lao tới.

Tú Bà lạnh cả sống lưng, bởi lẽ những kẻ này vốn là do bà ta quản lý, trước nay chưa hề làm trái lời, nhưng hiện tại họ lại phản bội, nhưng trong ánh mắt ấy dường như bà ta biết rõ nguyên do vì sao, làm trong lòng không khỏi sợ hãi thốt lên.

"Mày… mày nhớ ra rồi. Không thể… không thể nào. Long châu vẫn trong tay lão thái bà, không thể có chuyện mày nhớ ra được. Không thể.''

Tấm không đáp.

Tú Bà tuy hoang mang nhưng bà ta cũng không phải là kẻ tầm thường, đôi tay vội móc trong áo ra một cái chuông đồng to bằng nắm tay, sau đấy lắc mạnh mấy cái.

"Keng… Keng."

Tiếng chuông phát ra âm thanh theo một tiết tấu kì lạ, mấy kỹ nữ đang lao tới cũng chợt đứng im trở lại, Tú Bà nhanh chóng tranh thủ thời gian ít ỏi này quay người chạy ra cánh cửa toan chạy thoát. Nhưng khi đôi tay bà ta vừa nắm lấy tay cầm, thì cả người khựng lại tại chỗ, bên tai Tú Bà, giọng nói của Tấm vang lên đầy ma mị.

"Quỷ Phường này vốn không phải của bà, nay tôi chỉ đến lấy lại nó thôi."

"Mày…"

Mắt Tú Bà trợn ngược không thể tin, không can tâm kêu lên một tiếng bất kham, sau đấy cả người như tảng thịt lớn đổ ầm xuống sàn nhà. Ở giữa lưng bà ta có một cây dao đâm vào lút lưỡi xuyên thẳng vào tim mà chết..

Tấm lắc đầu nhìn cái chuông đồng rơi giữa đất, sau đấy nhặt nó lên.

"Chuông câu hồn không ngờ lại ở trong tay bà béo này. Chẳng trách bà Tám không thể quay trở lại quỷ phường."

Ngay lúc Tú Bà chết đi, mấy kỹ nữ kia khuôn mặt cũng trở lại như người bình thường, khi nhìn thấy Tấm thì bỗng trở nên vui mừng, tất cả đều không tự chủ được mà quỳ xuống.

"Thánh nữ."

Tấm gật nhẹ đầu, sau đấy đi qua sau lưng từng người, cô nhìn thấy ngay sau gáy bọn họ đều có một hình xăm cá chép, nhưng ở đấy lại có một cây kim nhỏ cắm vào. Tấm vươn tay nhổ hết ra, lấy chuông lắc vài tiếng rồi tự nhủ.

"Thì ra mấy cây kim này là để phong ấn hành động của họ, cũng là thứ cần thiết để chuông câu hồn có thể điều khiển người khác. Thứ này cũng tương đối hay ho đây "

Cô nắm lấy đống kim trên tay, quay sang bảo mấy người đang quỳ dưới đất.

"Hai mươi mấy năm các người ở đây chắc biết một kẻ tên là Hắc Cẩu đúng không"

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, lắc đầu.

"Chúng con chưa bao giờ nghe thấy tên ai như vậy."

Tấm nhíu mày, lạnh giọng nói.

"Hắn cũng nuôi rết như bà ta. Mặt cũng anh tuấn."

Mấy kĩ nữ bỗng nhiên hiểu ra, đáp.

"Nếu vậy thì là Thiên chứ không phải là Hắc Cẩu gì gì đấy. Ba năm trước hắn có đến tìm Tú Bà hai lần, nhưng mấy năm nay không thấy xuất hiện nữa. Nhưng hắn là người của Quỷ Cốc Hội chúng ta, là người quản lý của Tú Bà và chúng con biết hắn đang tìm cô.."

Tấm gật đầu, thời gian ở với bà Tám cô cũng biết được kha khá việc. Quỷ Cốc Hội là một nhóm gồm những đạo sĩ được điều hành bởi bốn người đứng đầu, chủ yếu bọn họ chuyên nuôi trùng độc, ngải và quỷ hồn vv... Thế lực phải nói ngang ngửa với nhà họ Lê.

Và bà Tám từng là một trong số bốn người đó nhưng đã bị khai trừ ra khỏi hội vì không bảo vệ được một người.

Người đó chính là Tấm.

Là Thánh Nữ của Quỷ Cốc Hội.

Sau khi Thánh Nữ chết đi cũng là lúc lão Phổ đang ở đây cùng vợ, bọn họ đến là muốn mừng thọ lão thái bà. Trong thời gian này cả Quỷ Cốc Hội lẫn Lão Thái Bà đều bói ra một quẻ là Thánh Nữ sẽ đầu thai chuyển kiếp vào nhà lão Phổ.

Vừa hay bà Ánh lúc đấy cũng đang mang thai Thắm. Điều này khiến cho cả hai bên đều hiểu lầm đó mới chính là Thánh Nữ và bắt đầu hành động.

Để muốn cướp Thánh Nữ về tay mình, lão thái bà đã sắp đặt sẵn hôn lễ với lão Phổ cho Thắm và Vương..

Còn Quỷ Cốc Hội, bọn họ lại tìm đến lão, vừa uy hiếp vừa hứa sẽ giúp lão lên chức quan Tổng Đốc nếu hai mươi năm sau lão hiến tế Thánh Nữ xuống sông Hồng. Họ làm như vậy có lí do, tất nhiên ba người kia không muốn Thánh Nữ trở lại một lần nào nữa nên tìm cách giết chết.

Lão Phổ vốn không muốn đồng ý, nhưng bà Ánh lại bị chức tổng đốc này cho hoa mắt nên đã thay lão quyết định. Bởi vì trong thời gian này lão Phổ đã quan hệ bất chính với một người hầu trong nhà, khiến cô gái ấy có thai. Bà ta sẽ đánh tráo Tấm với Thắm để vừa lòng cả hai bên. Nhưng khi còn nhỏ, do bực tức đứa con hoang nên bà ta đã thả chó định giết chết Tấm. May mắn lão Phổ về cứu kịp, nếu không Thắm sẽ không có Tấm Thế Thân. Và người bị thả sông mới chính là cô ta.

Nhưng thời gian tại sao lại mặc định trong vòng hai mươi năm mà không giết từ sớm.. Bởi vì khi qua tuổi hai mươi, một khi Thánh Nữ chết đi sẽ không có cơ hội chuyển sinh trở lại nữa.

Nhưng tất cả đều sai lầm, bởi vì Thánh Nữ thật sự mới chính là Tấm. Chỉ có một người biết được chuyện này là Bà Tám, đàn cá trê cũng chính là của bà ấy lệnh đến cứu Tấm hai lần… nhưng Quỷ Cốc Hội lại có một tên áo đen, hắn vẫn luôn âm thầm bám theo cô suốt mấy năm trời với mục đích gì đó không rõ.

Hiện tại Tấm vẫn không thể nhớ ra kiếp trước của mình, những thông tin này chỉ là do bà Tám tiết lộ. Ba năm qua đi theo bà ấy học Nghệ, hầu như những thủ thuật của bà Tám có đến đâu đều truyền dạy hết cho cô.

Khi cảm thấy bản thân ngày càng mạnh mẽ cô lại có một cảm giác bất an hơn bao giờ hết. Nhưng hiển nhiên là Tấm không biết chuyện gì sẽ diễn ra trong thời gian sau này.

Tấm lắc đầu, sau đấy nói với mấy Kỹ Nữ kia.

"Chuyện Tú Bà chết không được đồn thổi ra ngoài. Hãy gọi những người cũ của phường về hết. Từ hôm nay, tôi sẽ thay bà ta quản lý cái phường này."

Xem Tiếp Chap 44 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn