[truyện ma nước ngoài] hồn ma trong thị trấn hoang

 Chuyên mục truyện ma ngắn xin được giới thiệu đến các bạn mẫu truyện ma ngắn nước ngoài hay Hồn Ma Trong Thị Trấn Hoang.

Truyện Ma Ngắn Nước Ngoài: Hồn ma trong thị trấn hoang
Truyện Ma Ngắn Nước Ngoài: Hồn ma trong thị trấn hoang

Hồn Ma Trong Thị Trấn Hoang

Trong cái hồn thị trấn hoang đó có một hồn ma mà những người vô tình đi ngang qua đều biết, mời các bạn vào xem ngay câu chuyện này Daniel sinh ra ở một trong những ngôi nhà ở Nouvelle – Angleterre, mỗi khi đi qua người ta đều thốt lên “căn nhà khủng khiếp”. Nhưng vào cuối thế kỷ thứ 19, căn nhà đã cổ, người đi ngang qua lại trầm trồ “thật là một kỳ công kiến trúc”. Các cửa sổ mới lịch làm sao, vòm nhô cao này, nhiều bộ phận điêu khắc bằng đá này. Thật là vào thời đó, người ta biết xây nhà đẹp.

Có thể họ nói riêng về ông Dan Kinsman, cha Daniel: “Là một trong những người biết xây dựng cuộc sống của họ vào thời đó”.

Khi Daniel về nhà nghỉ hè sau năm học đầu tiên ở trường trung học xa nhà, cậu thấy căn nhà không có gì thay đổi. Vẫn những gờ tường nặng nề, vẫn những tháp đưa ra, vẫn những cửa sổ vuông, tròn, cái cổng trên đường xe vào. Cả khu nhà núp gọn ghẽ dưới những cây dẻ nâu màu sô cô la cao vút. 
 
Cậu nói:
– Đây là nhà mình, chẳng giống một cái nhà nào của bạn bè.
 
Khi chủ ý tìm hiểu về cha mình, đã có lần cậu tưởng như đã tìm ra được điều bí ẩn về cha mình mà cậu đã đặt ra từ hồi niên thiếu: “Bố mình thật cũng chẳng giống bố của một bạn nào”.
Năm nay Daniel mới hiều ra rằng cha các bạn cũng như cha mình, chỉ có mối quan tâm duy nhất là tìm đủ mọi cách để tăng thu nhập, giống hệt như những học sinh lớp trên mình luôn nghĩ tới tương lai nhưng lại không kiên nhẫn, cần cù chịu khó nhưng lại rất giao động. Họ chẳng kiêng nể một thứ gì nếu không tự cảm thấy cần phải dừng lại.
 
Trái lại, cha của Damel lại tỏ ra bằng lòng với số phận, bằng lòng ở nhà này cũng như những năm trước, bằng lòng sử hữu những gì đã có, vẫn có cùng những sở thích gần như truyền thống. Vẫn thích đi bách bộ, đọc sách, sử dụng kéo tỉa cây và lưỡi cuốc xới, dùng cần câu thường và nuôi chó. Ông khỏe mạnh, 50 tuổi mà vẫn đứng thẳng, mái tóc dày đen nhánh, hàm răng còn nguyên vẹn phô ra mỗi khi ông cười. Thật kỳ lạ!
 
Và Daniel bất chợt hiểu ra rằng bố cậu cũng không có tham vọng… nghĩa là, về vài phương diện, con trai thấy bố mình kỳ cục. (Daniel không thấy được những phẩm chất của ông nên cho đại là như vậy.)
Daniel như muốn phá lên cười vì anh thấy mình đã là một thanh niên mà cứ để việc không hiểu bố mình canh cánh bên lòng thì không nên. Ngoài việc ông tỏ ra quá nghiêm túc đối với cậu trong suốt 15 năm qua, cậu còn vui như muốn nhảy cẫng lên, khi cậu khám phá ra cái khác biệt giữa cha cậu và cha các bạn: cái khác biệt mà cậu chấp nhận được và dùng nó để giải tỏa tâm tư mình, cậu cho là cha cậu không thích tiền.
 
Vâng, cậu đang nhảy nhót vui sướng cùng bố vừa đi vừa nói chuyện trên lối đi đầy cỏ, hai bên viền hoa tú cầu, vào buổi chiều đầu tiên tháng Sáu. Mẹ cậu ngồi cạnh chiếc cửa sổ cao đưa mắt nhìn theo hai bố con anh, miệng nở nụ cười nhưng kém tươi. Cũng thật kỳ lạ, cậu luôn ngưỡng mộ dễ dàng người mẹ bệnh hoạn xinh đẹp của cậu. Cậu luôn thổ lộ mọi ý nghĩ thoáng qua đầu mình với mẹ, dù cậu thấy chẳng có gì quan trọng. Hay cậu đã từ bỏ bản ngã của mình dễ dàng yêu mến và làm bạn với cha mình, người có nét đẹp đen sạm, u ẩn mà cậu giống hệt cũng hết sức kỳ lạ.
 
Và hôm nay ta có thể nói một phép lạ đã xảy ra, sau một năm đi học vắng nhà, giấc mơ của anh đã thành hiện thực: anh đang đi dạo và huyên thuyên nói chuyện với bố anh và bố anh cũng cảm thấy thanh thản trìu mến anh, như thể là hai người bạn. Họ đang ước tính vụ thu hoạch khoai tây trong vườn, hoặc người ta xếp được bao nhiêu đống rơm để sẽ xếp thành cây lúc ngày tàn. Cùng cười khi đánh một vòng quanh trại nuôi những con chó giống spot. Cùng chào thân thiện bác sĩ Martin đứng bên vườn. Và sau cùng chính là phép lạ của phép lạ, hai bố con cùng về nhà, tay trong tay cùng lên tận lầu 1 hỏi mẹ bữa ăn chiều sắp xong chưa, như thể chỉ có bà chủ nhà yếu đuối bệnh hoạn này mới có thể trả lời thỏa đáng.
 
Đúng là một ngày đầy phép lạ, mùi rượu thuốc bay đầy trong gió. Bà ấy đi xuống đón họ, tự mình đi được, coi có vẻ linh hoạt lên một chút, má ửng hồng, hai mắt sáng long lanh, kỳ tích này làm hai bố con họ rất đổi ngạc nhiên. Và tối nay, ba người ngồi ở bàn ăn thay vì chỉ có hai cha con như thường lệ. Và như một giấc mơ tiếp nối một cơn ác mộng. Giấc mơ được sắp đặt trước, bắt đầu bằng những điềm báo rất hứa hẹn, tươi sáng. Giấc mơ không chấm dứt cùng bữa ăn. Ăn xong bà ra theo hai bố con ông ấy, như muốn chia sẻ phép lạ với họ. Hai bố con từ nay đi với nhau tay trong tay và cuốn theo bà đi.
 
Cảnh mặt trời lặn thật đẹp, cả một góc trời ánh lên màu tím nhạt sau hàng cây hạt dẻ đang nhú lá non. Dan Kinsman bắt đầu nói, nhưng không câu nào gãy gọn vì ông mắc cười mỗi khi bà Vivian làm một cử chỉ ngồ ngộ. Còn Daniel, chấp nhận các sự việc lạ lùng này một cách thản nhiên. Và bà Vivian Kinsman thì như một công chúa đã được giải bùa, trở về vương quốc của vua cha, đang chỉ bảo cho bố con anh con đường phải theo. Bà cười không dứt, cười nhiệt tình và truyền cảm… Đến chỗ một bờ rào, bà nói:
 
– Em thích những bông hoa này quá, anh Dan, em thích bồn hoa này. Em chưa bao giờ thấy những bông hoa nào đẹp như vậy!
 
Khi đến trước những bông hoa mỹ nhân, cao bằng người lớn, mà bố Daniel rất hãnh diện, bà đưa tay lên đè lấy ngực như sợ sệt.
Bà thấy con spot và lũ chó nằm sưởi ấm trước chuồng. Tiếng bà la lên, giọng hơi khác lạ:
 
– Anh phải coi kỹ chúng, coi hết.
 
Ông Dan vừa trả lời vừa cười để trì hoãn:
– Con spot bị xích kỳ này nó cứ kẻo căng dây và…
– Ông đừng có đem chúng đi trấn nước nữa. Cứ nghĩ tới là tôi không chịu nổi…
 
Cái giọng the thé của bà cần phải trả lời để lấn lướt ngay.
– Chắc chắn là không, em Vivian ạ. Tôi sẽ giữ lại hết để nuôi. Trừ phi có người nào rất muốn mua một con, và tôi xác nhận được nhà đó nuôi chó tốt.
 
Mặt trời khuất sau đám rừng xa xa, lúc đó bố mới bồn chồn nói:
– Chỉ vài phút nữa là trời se lạnh đấy em ạ, Vivian.
 
Bà ấy theo về nhà ngoan ngoãn lạ thường. Khi đến tận bậc thềm cửa bà mới bảo chiều nay mang cho bà vài bông mỹ nhân vào phòng.
 
– Em muốn sáng mai thức dậy trông thấy chúng, anh Dan, ba bốn bông là đủ.
– Tôi sẽ hái cho em một ôm, cưng ạ. Anh sẽ đi chọn ngay.
 
Daniel đưa cánh ta ra đỡ mẹ. Anh có cảm tưởng hôm nay mình lớn hẳn lên, vì bố anh đã đi khỏi đây. Bà đi ra phòng khách, ở đó có lò sưởi. Khi Daniel đã đốt đèn, anh quan sát cái bóng trắng của mẹ ngồi thụp, lọt thỏm trong cãi ghế bành của bố. Anh nói:
 
– Hôm nay mẹ có vẻ vui.
 
Bà không trả lời, mắt nhìn chăm chú vào lò sưởi, và mặt bà rạng rỡ như một ngọn lửa. Và trước khi anh chịu suy nghĩ cho ra tại sao, anh tha thiết hỏi ngay:
 
– Mẹ có hạnh phúc ở đây với bố và con không?
 
Nghe hỏi vậy, bà ngồi thẳng lên ghế, nhìn thẳng vào mắt cậu con trai và trả lời chắc chắn.
 
– Có mẹ luôn hạnh phúc – Rồi sự chắc chắn biến thành vui vẻ khi bà tiếp. Tại sao ý đó lại nảy ra trong đầu con vậy? Có, mẹ hạnh phúc lắm.
 
Rồi bà lại tự thả mình rơi xuống ghế nệm và gấp rút nói tiếp:
 
– Bố con là một thiên thần, con ạ, nhưng hơi chậm. Đi tìm bố con và bảo bố con lấy hoa nhanh lên.
Khi bố cậu đã nói lấy một ôm là ông sẽ làm như vậy, ông đã hái được một bó lớn. Nhưng các cánh hoa đã cụp lại, chuyện đó không quan trọng vì bà Vivian muốn sáng mai các bông mới xòe ra. Chính vì thế mà ông còn đứng đây suy nghĩ, sắp xếp cho bó bông ngay ngắn vào lúc mặt trời lặn.
Và ngay khi con trai ông, Daniel, gặp ông, cậu cũng có vẻ trầm tư, đến nổi cậu hỏi ông mà không ngẩng mặt lên, mắt vẫn nhìn dưới đất.
 
– Bố ơi, có phải mẹ sống ở đây lâu hơn ở Kennelbridge phải không bố?
 
Ngày hôm nay, sao có nhiều bất ngờ xảy ra cho Dan Kinsman quá, ông chỉ hơi quay đầu lại rất chậm rãi để quan sát con ông.

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn