Truyện ma Việt Nam "Hình Hài Lang Sói" chap 1

 THẦY PHÁP VÔ DANH

Hình Hài Lang Sói 1

Đám Cưới Thành Đám Ma !

Tháng 8 mùa Thu tiết trời thật lạ, những cơn mưa ngâu lất phất bay, những cơn gió se lạnh thổi qua nhẹ nhàng làm cho những cánh hoa nhỏ xinh trong vườn khẽ rung rinh lay động.

Mùi hương hoa phảng phất quanh đây đưa lại thật dễ chịu.

Bà Ngọc từ trong nhà bước ra, thấy trong chậu có mấy cành hoa bị gãy bà nâng niu trên tay chẹp lưỡi tỏ vẻ luyến tiếc, quay qua nói với người làm: “ Các cậu khiêng bàn ghế cẩn thận. Đây là vườn hoa do chính tay con gái tôi chăm sóc, chỉ cần gãy vài nhánh như vậy thôi cũng làm con bé xót.”

Mấy người đang sắp bàn ghế nhìn bà Ngọc gật đầu, họ lại lom khom làm tiếp công việc của mình. Thi thoảng, giọng của người quản lý vang lên nhắc nhở: “ Các anh cẩn thận một chút, đừng làm hư hỏng vườn hoa của gia chủ..”


Bà Ngọc ngắm nhìn quang cảnh lễ cưới của con gái mình một vòng, gật gù hài lòng. Hôm nay là đám cưới của Xuân An, cô con gái út của bà Ngọc, người mà bà xem trọng và yêu thương hơn cả chính bản thân mình.

Nhà bà thiếu gì tiền, một đại gia buôn bán bất động sản có tiếng ở mảnh đất sài thành như bà thì việc tổ chức một đám cưới trong mơ, đẹp như trong truyện cổ tích cho cô con gái rượu của mình thì cũng chẳng có gì làm lạ.

Chợt bên kia có tiếng ly chén bể choang choảng khiến bà Ngọc chú ý. Bà nheo mắt liếc qua bên đó,thấy một con mèo đen nhà ai chạy nhảy bị vướng vào một chiếc khăn trải bàn làm cho ly chén rơi xuống đất vỡ toang. Bình nước ép trái cây cũng vì thế mà đổ lên chiếc khăn trải bàn, loang nổ một màu đỏ như máu.

Bà cau mày, không hài lòng.

Chỉ tay định nói điều gì đó nhưng lại thôi. Tiếng ông Sơn chồng bà từ phía sau lưng gọi, bà quay lại, nhìn chồng mỉm cười.

- Vô nhà đi em, chuẩn bị đón khách tới.

Bà bước đi mà đầu vẫn ngoảnh lại nhìn tấm khăn trải bản nhuộm đỏ bởi bình nước trái cây, tự dưng thấy lòng rối bời, ông Sơn thấy vợ mải nhìn sau lưng tặc lưỡi trấn an: “ Thôi, không sao, buổi lễ chưa diễn ra cứ để cho mấy đứa nó dọn. Đừng rầy la tụi nó trong ngày vu quy của con gái, mất vui.”

Bà Ngọc nở cười gượng gạo gật đầu lẽo đẽo đi theo chồng, chỉ là bà muốn đám cưới diễn ra thật long trọng, thật hoàn hảo, mà không được xảy ra bất cứ sai sót gì. Đó là điều hiển nhiên và cũng là tâm lý chung của các bà mẹ trong ngày vu quy của con gái.
—-

Xuân An ngồi trước gương, trông cô thật lộng lẫy trong chiếc váy cô dâu màu trắng thật đẹp. Người thợ trang điểm cài bông hoa cuối cùng lên mái tóc cho cô, mỉm cười hỏi.

- Cô chủ thấy thế nào? Có cần tôi chỉnh sửa lại gì không?

Xuân An tuy là một tiểu thư con nhà giàu nhưng cô sống rất giản dị và hoà đồng cùng mọi người, thấy ai cũng thấm mệt khi mà phải dậy sớm đến đây trang điểm cho cô từ hơn 3h sáng đến giờ nên cô không làm khó họ.

Xuân An nghiêng bên nọ, quay bên kia, nở một nụ cười thật tươi nói: “ Chị Phương, như vậy là đẹp lắm rồi ạ. Em rất ưng tay nghề Makeup của chị. Nó nhẹ nhàng không quá đậm nhưng không làm cho người ta quê mùa. Rất hợp gu của em, em cám ơn chị.”

“ Chỉ cần cô chủ thấy ưng mắt thì tôi cũng vui. Làm nghề như chúng tôi hạnh phúc nhất vẫn là nhìn thấy khách của mình rạng rỡ trong ngày cưới.”

Cô Xuân An đẹp lắm, đẹp nhất trong những cô dâu tôi trang điểm.

Thu dọn đồ nghề xong Phương xin phép xuống dưới nhà kiếm cái gì ăn lót dạ. Cô vẫn phải ở lại cho đến khi hôn lễ kết thúc. Bà Ngọc bỏ tiền thuê trọn gói mời tiệm cô đến đây trang điểm cho con gái mình và mọi người, số tiền bà ấy bỏ ra thuê cũng không phải là ít. Nhưng tiền bạc không là mối bận tâm với bà, miễn sao con gái bà thật xinh đẹp trong ngày trọng đại của đời mình,thì bà mới mãn nguyện.
—-

Vừa bước tới cầu thang bên tai cô nghe thấy tiếng ai nói xì xầm, giọng nói rất nhanh và nhỏ nên cô nghe không rõ. Phương khựng lại, tiếng xầm xì cũng biến mất. Cô đảo mắt nhìn quanh quẩn chẳng thấy ai, chỉ thấy căn nhà rộng rãi là vậy nhưng hơi trống vắng, hay nói đúng hơn cô thấy nó lạnh lẽo, ảm đạm thiếu dương khí.

Một luồng gió lướt qua sau lưng báo hại cô ớn lạnh. Linh tính có chuyện chẳng lành cô xoay người nhìn vào phòng cô chủ Xuân An, một cảm giác bất an đang nhen nhóm trong lòng. Phương đổi ý cô không đi ăn nữa, quay lại phòng Xuân An trò chuyện cùng cô cho vui.

Tiếng xì xẩm bên tai vang vọng, ngoài tiếng đó ra cô nghe thấy cả tiếng gót giày của mình nện lại. Âm thanh này thật khiến làm cho con người ta ớn óc, nổi da gà.

Vừa đi đến cửa cô chết sững.

Thấy Xuân An đứng khóc thút thít ngoài ban công, trên tay là bó hoa cưới đứng im như pho tượng, nhìn xuống sân chằm chằm. Tự dưng lòng cô thoáng chút hồi hộp lo sợ. Cô cố ý gọi lớn để xem có ai ở quanh đây chạy lại, mà cũng là để Xuân An đừng nghĩ quẩn.

- Cô chủ, cô sao vậy. Khóc như thế sẽ trôi hết phấn, không xinh đẹp nữa đâu. Nghe lời tôi vào đây, tôi rặm phấn lại cho cô.

Xuân An từ từ quay lại.

Phương kinh hãi nhìn vào đôi mắt đỏ như lửa của Xuân An mà không khỏi giật mình. Cô chỉ mới đi có vài phút mà xém chút không nhận ra một cô dâu xinh đẹp mình vừa mới trang điểm kĩ lưỡng. Đôi mắt cô ấy không chỉ đỏ mà xung quanh còn tím đen như bị ai đánh, môi môi đỏ tươi ban nãy bây giờ đã bạc phếch, sắc mặt trắng bệch.

Phương đưa tay lên ngực, vỗ mấy cái tự trấn an mình, nói nhẹ nhàng.

- Cô Xuân An, vào đây với tôi, ngoài ấy lạnh lắm, đang mưa ngâu đấy.

Xuân An vẫn đứng im không nói, nhìn cô bằng đôi mắt u uất buồn bã. Đột nhiên, cô ấy xoay người leo lên lan can ban công nhảy xuống lầu tự vẫn.

Phương hét thật lớn: “ Đừng mà, cô chủ.. trời ơi..ôiiii khônggg..”

BỤP… Xuân An chết trên vũng máu trong bộ đồ cô dâu trắng muốt. Hai mắt trợn trừng đầu cô nát bét, óc ác văng tung toé nhơm nhớp hoà quện cùng dòng máu đỏ tươi đang chảy ra từ bên trong đầu.

Trong nháy mắt chiếc váy cưới bị nhuộm thành màu đỏ của máu. Người ta đứng dưới sân nhìn lên thấy Phương đứng ngoài ban công trên lầu 4, ngay trước của phòng thông ra ban công của cô chủ Xuân An thì mọi nghi vấn đổ dồn vào người cô. Cô đứng trên lầu nhìn xuống mắt đẫm lệ, lắc đầu miệng lảm nhảm chỉ nói mỗi 3 từ nhai đi nhai lại: “ Tôi không làm.. không phải tôi..không phải tôi.. không phải tôi..”

“ Là cô ấy tự nhảy “.

Những tiếng xầm xì bên tai một lần nữa vang vọng. Cô ngồi thụp xuống dưới ban công bịt tai như muốn xua đuổi trôn tránh những tiếng nói kia. Một lúc sau nó biến mất, mấy giọt nước mưa đọng trên những chậu hoa trên cao trút xuống, làm cô ướt sũng.
—-

Bà Ngọc đang tiếp khách trong nhà, nghe bên ngoài có tiếng la hét liền chạy ra. Hai tai bà ù đi, mắt hoa lên khi mà tận mắt chứng kiến đứa con gái mình yêu quý nhất chết thảm. Trong tay Xuân An vẫn nắm chặt bó hoa cưới, những hạt mua bay vương lại trên mái tóc màu hạt dẻ, như những giọt sương mai đọng trên cỏ mỗi lúc một dày.

Bà Ngọc ngất trong vòng tay chồng mình.

Tiếng ông Sơn hối thúc: “ Nhanh, đứa bà chủ về phòng nằm nghỉ.”

Hai người đứng bên cạnh xúm lại, dìu bà Ngọc về phòng. Ông Sơn chạy lại ngồi mọp xuống cạnh xác con gái, tay đấm xuống đất thùm thụp đến tưa máu, miệng lảm nhản: “ Con ơi là con, tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ..?” Ông ấy đứng dậy, ngoắc tay ra hiệu cho người ta mang dù tới che xác con gái mình, ông không muốn nó con bé phải nằm dưới trời mưa. Một tay móc điện thoại ra gọi cho ai đó, đôi mắt đỏ hoe hai hàng lệ tuôn rơi từ khi nào không hay.

Thoại Liên vừa về tới, cô bước xuống từ chiếc siêu xe mới cóng, trên tay là chiếc túi xách hàng hiệu. Khuôn mặt trang điểm kĩ lưỡng cùng với mái tóc bỗng bềnh càng tôn lên vẻ sang chảnh của một tiểu thư giàu có. Thì ra cô không ở nhà trang điểm mà tới tiệm quen để Makeup cho hợp với sở thích của mình.

Nhìn cô không chỉ đẹp mà còn sành điệu. Cô với Xuân An, mười phân vẹn mười, không ai thua kém ai về nhan sắc.

Chợt..

Nụ cười tươi trên môi cô tắt ngấm khi trước mắt mình là một cảnh hỗn độn, những lời bàn tán xôn xao và cả những ánh mắt sợ hãi hiện rõ trên nét mặt mỗi người. Thoại Liên chạy đến rẽ đám đông chen vào, vừa đến nơi cô chết sững ngồi thụp xuống bên cạnh ba mình, miệng lắp bắp nhìn Xuân An hỏi.

- Ba, chuyện này là sao hả ba? Em gái con sao nó thành ra như vầy hả ba?

Ông Sơn đau khổ nói.

- Ba không biết, ba mẹ đang ở trong nhà đón khách đột nhiên em con nó nhảy lầu tự vẫn.

Nói xong ông lại ôm xác con gái vào lòng, cổ họng nghẹn đắng, hai mắt cay xe do khóc nãy giờ. Thoại Liên nắm chặt tay Xuân An, gỡ bó hoa cưới từ tay em gái đưa lên ngang ngực, một vài giọt nước mắt rơi xuống bó hoa, hoà cùng những hạt nước mưa đọng lại, tan chảy thành dòng.

Bỗng… một tiếng nói cất lên làm mọi người im lặng.

- Cô ấy không tự tử, là do có người đẩy cô ấy xuống.?

Mọi ánh mắt đổ dồn về hướng vừa phát ra câu nói ấy. Anh ta lôi Phương xuống trước mặt mọi người, nói chắc như đinh đóng cột: ” tôi cá là do cô ta làm, nãy mọi người cũng thấy rồi đấy, lúc cô chủ nhảy trên kia xuống trên ấy chỉ có mỗi cô ta. Cô nói mau, là cô ghen tị hay có hiềm khích gì với cô chủ, nên cô nhẫn tâm đẩy cô ấy xuống có phải không? “ anh ta đẩy Phương ngã xuống đất, nhìn cô như thể muốn đánh cho cô một trận.

Phương hò dưới đất, nhìn ông Sơn bằng ánh mắt nài nỉ van xin, đầu lắc liên hồi muốn chứng tỏ mình vô tội.

Ông Sơn quát: “ Tất cả im đi, tôi đã báo công an, họ đang trên đường đến đây. Còn mấy người, nếu ai dám đem chuyện này ra ngoài thì tôi sẽ đuổi việc người đó.” Ông Sơn nhìn qua người quản lý trang trí đám tiệc, dặn:” Cậu cho người gỡ hết hoa cưới đi, thay vào đó là những bông hoa trắng cho tôi. Tôi muốn đám ma của con bé không thua kém gì đám cưới. Làm đi..”

Người quản lý gật đầu. Anh ta ra hiệu cho mọi người tản đi làm việc, gỡ hết những bông hoa đậm màu sắc bỏ xuống, thay vào đó là những đoá hoa màu trắng tinh khôi, chắc ông Sơn muốn nhấn mạnh sự trắng trong tinh khiết y như lúc con gái mình còn sống thông qua những bông hoa này.

Công an tới.

Tim Phương đập thình thịch.

Trước khi đi ông nội cô đã cản đừng qua lại hay có bất cứ quan hệ gì với nhà đó kẻo mang hoạ vào thân.Cô còn trách ông nội lo xa,không muốn nghe theo lời ông dặn chỉ vì Xuân An không chỉ là khách quen tiệm của cô, mà còn vì Xuân An rất tốt tính. Vậy sao cô phải bỏ qua một công việc tốt nhiều tiền như vậy chỉ vì nỗi lo xa trong lòng của ông nội. Cô làm trái lời ông dặn, nhận lời đến đây và chuyện gì đến rồi cũng đến..Cô bị cuốn vào chuyện này.

Không thể thoát ra được.

Những giọt nước mắt hối hận đang lăn dài trên đôi má trắng phấn của cô một cách lặng lẽ. Là án mạng, là một cái chết thương tâm ly kì chứ không hẳn là cuộc tự vẫn.

Khám nghiệm xong họ để xác Xuân An lại cho gia đình mai táng theo nguyện vọng của ông Sơn. Ông không muốn họ mổ banh bụng con gái mình như mổ heo để làm thí nghiệm. Hồi còn sống Xuân An được chiều chuộng như một công chúa, chỉ cần tay con bé có một vết xước ông bà cũng suýt xoa. Nay nó đã chết thảm như vậy, đã rất đau đớn mà còn bị mổ bụng bì quả thực.. ông không cam tâm, không chịu nổi khi chứng kiến cảnh đó.

Họ còng tay Phương, muốn đưa cô đi điều tra. Đến bây giờ người khả nghi nhất vẫn là cô. Trước lúc Xuân An sống và đến khi cô ấy chết chỉ duy nhất có Phương ở bên cạnh.

Không nghi ngờ làm sao được.

Họ vừa giải Phương ra xe bà Ngọc từ trong nhà đi ra cản lại.

- Khoan đã, tôi muốn cô giúp cho tôi một việc.

Họ dừng lại, Phương nhìn bà ấy gật đầu.

Bà Ngọc nói: “ Xin các anh cho tôi 30p, tôi muốn cô ấy trang điểm cho con gái tôi trước khi nhập quan.”

Nghĩ bà Ngọc đang đau lòng, lại thương cô gái chết trẻ mấy đồng chí công an nhìn nhau gật đầu.

Một người nói: “ Thôi được, nhưng chỉ 30p thôi đấy!”

Bà Ngọc cám ơn rối rít, sai người khiêng xác Xuân An lên phòng nắm tay Phương kéo đi trước sự ngạc nhiên của mọi người. Thoại Liên đi đến sát bên cạnh ba mình, huých trỏ tay vào mạng sườn ông Sơn, hỏi.

- Ba ơi ba! Ba có biết má con định làm gì cô ta hay không?

Ông Sơn nhìn vợ mình cho tới khi khuất bóng, thở dài nói: “ Ba không biết, má con nghĩ gì ba nào có hay. Chẳng hiểu sao bà ấy lại bảo cô ta trang điểm cho Xuân An nữa, thợ Makeup thì thiếu gì. Sao lại để hung thủ trang điểm.”

Bàn tay năm ngón với những chiếc móng sắc nhọn được tô vẽ tinh tế siết chặt vào cổ tay Phương, cô khẽ rên rỉ đau nhói, mặt mày sợ hãi xám ngoét.

Xem Tiếp Chap 2 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn