Truyện ma Thế Thân Chap 45

 Truyện ma Thế Thân Chap 45

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 45 : Thế Thân

Xem Lại Chap 44 : Tại Đây


"Hỗn lão…"

Lời nói của Tấm mang hàm ý đuổi khách, khiến cho Lão Tứ không nhịn được tức giận quát lên, nhưng lão vừa mới nói xong câu đã cảm thấy hàng trăm cặp mắt đang nhìn mình đầy sát khí. Còn lão thái bà vẫn nở nụ cười, phất tay ra hiệu cho lão Tứ bình tĩnh, sau đấy bà ta đứng dậy, nhìn Tấm rồi nói.

"Ồ. Bà cũng không có ý định ở lại đây lâu. Nhưng mà Thánh Nữ của Quỷ Cốc Hội đã có ý định mời bà già ta một bữa thì cũng không nên từ chối chứ nhỉ."

Tấm lắc đầu, lời nói ra mang hàm ý đe dọa.

''Tất nhiên. Nhưng dù sao nhà họ Lê với chúng tôi như nước với lửa, nếu bà ở đây có chuyện gì không hay xảy ra thì tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm."

Sau đấy cô nói với những người phía dưới.

"Mọi người cứ tự nhiên như ở nhà không cần khách sáo. Từ hôm nay tôi sẽ ở lại đây, còn công việc vẫn do Tú Bà quản lý như cũ.."

Nói xong cô trực tiếp quay người trở về phòng mình, chẳng hề để tâm tới ba người nhà họ Lê. Tấm nhìn chiếc chuông câu hồn trong tay, miệng có ý cười giống như đang có suy tính gì đó. Con mèo đen đang nằm cuộn tròn trên bàn bỗng mở to đôi mắt, nó đứng dậy nhảy vào lòng cô.

Ngay lúc này, Tấm nghe thấy tiếng bước chân dừng trước phòng mình, thấy con mèo có biểu hiện lạ, cô chợt nhìn ra cửa, chuông câu hồn cũng giấu vào trong người, sắc mặt trở nên lạnh nhạt.

"Ai…"

Cánh cửa được đẩy ra, theo đó người áo đen bịt mặt nãy đi cùng lão thái bà đến đây đi vào. Tấm hừ một tiếng, người áo đen cũng có thể thấy sát khí dữ dội trong mắt cô bắn ra về phía hắn.



Một giây ngay sau đó, tay áo Tấm vung lên, phóng ra một mũi châm nhỏ từ bên trong, nháy mắt đã đến trước ngực người áo đen, đầu mũi châm kia thâm đen, đúng là đã tẩm kịch độc.

Mũi châm lao đến cực nhanh như xé gió, sắp thấy găm lên người hắn thì một tiếng động nhỏ vang lên, trong lúc hắn vừa nghiêng người, tay cũng nhanh chóng rút ra một con dao găm ném ngay về phía trước, trực tiếp va chạm vào mũi tên tẩm độc.

Hai vũ khí va chạm nhau làm tia lửa bắn ra tung tóe, mũi châm liền bị va trúng làm làm bay lệch khỏi quỹ đạo mà quẹt qua bả vai của hắn, phập một tiếng cắm vào trên cột gỗ phía sau.

Ngay lúc này, một giọng nói trầm đục u uất thở than từ sau lớp vải đen kia vang lên.

"Cô thật sự muốn giết tôi đến thế sao.?"

"Thì ra là Vương thiếu gia, hơn ba năm không gặp, nay lại đến chốn lầu xanh chắc không phải chỉ muốn nghe đàn.?"

Tấm vốn đã nghi ngờ thân phận người này từ trước nên cũng không tỏ ra ngạc nhiên là mấy, dáng người xinh đẹp đứng trong phòng, váy xanh bó sát người càng tôn thêm thân hình quyến rũ.

Còn bên kia, người áo đen đứng thẳng lưng, đưa tay kéo lấy tấm vải bịt mặt, khuôn mặt tuấn mĩ có phần tiều tụy hiện ra, hắn khe khẽ thở dài.

"Tấm, cô tại sao lại muốn tự làm khổ mình, đã ba năm cô vẫn chưa hiểu ra nơi này nguy hiểm đến mức nào sao mà lại quay lại. Không ai muốn cô còn sống."

Tấm tự nhiên bật cười khanh khách.

"Hi… hi. Vậy anh cũng muốn tôi chết hay sao. Vậy là anh đến đây để giết tôi phải không.?"

Nàng nói chuyện mà cánh tay cũng vung ra, hai mũi châm ánh lên lấp lánh, chớp mắt đã phóng đến trước người Vương.

Động tác của Tấm tuy mau lẹ nhưng Vương tựa hồ rất hiểu rõ món này, cũng không thấy động tác di chuyển của hắn như thế nào, hắn nhẹ vung tay áo, hai mũi châm liền bị hắn kẹp lấy nơi ngón tay, nhưng da vẫn bị xước nhẹ, độc tố từ đó xâm nhập vào cơ thể.

Lúc này, sắc mặt Vương hơi trắng nhợt nhưng ngay lập tức khôi phục lại sự bình thường, hắn nhìn Tấm cười nói.

"Độc này là được chiết xuất từ 108 loại trùng, chỉ cần nó tạo một vết rách thì một con trâu lớn cũng không thể sống nếu nó di chuyển một bước, không ngờ sau ba năm cô lại trở thành một người ra tay tàn độc thế này. Nhưng thứ này không có tác dụng với tôi.''

Tấm cười khanh khách, trong tiếng cười lại mang theo mùi vị thê lương cùng bi phẫn không thể diễn tả nên lời.

"Anh mà không nói thì tôi suýt nữa đã quên vì sao tôi lại trở thành như vậy, chẳng phải là do nhà họ Lê các người ép tôi biến thành bộ dạng này hay sao. Những những lời nói năm xưa giữa hai chúng ta, dù có chết tôi cũng không thể quên nổi. Lời nói khi đó, tôi mỗi ngày đều nhớ hơn trăm lần. Vương, chẳng lẽ anh đã quên sao? À, tôi quên mất, anh thân phận cao quý gia tộc luôn được đặt lên hàng đầu, sao lại có thể hiểu được tâm tình của một kẻ thấp hèn như tôi chứ? Đây mới chỉ là khởi đầu, tôi còn có nhiều thứ thú vị hơn nhiều, nó có thể khiến một người như anh sống không bằng chết. Ha ha. Nhà họ Lê các người sẽ lụi tàn sớm thôi."

Vương trầm mặc thở dài một hồi, chậm rãi nói.

"Tôi là con cháu nhà họ Lê, bởi vậy tôi không thể phản bội gia tộc. Hôm nay đúng là tôi được sai đến đây để giết cô. Nhưng, nếu cô lựa chọn bỏ đi như năm xưa thì tôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Còn không…"

Tấm cười ha hả, lệ quang ẩn hiện trong mắt.

"Nói hay lắm. Nói hay lắm. Các người lại không thèm quan tâm đến một cô gái yếu đuối như tôi, hy sinh cả đời tôi đổi lấy sự an khang thịnh vượng, lợi ích của gia tộc mình, hôm nay tôi không rời khỏi đây thì anh sẽ làm gì. Giết tôi ư.?"

Vương thở dài.

"Nhiều lời cũng vô ích."

Đôi mắt Tấm bỗng trong vắt, nhìn con mèo đen cười nói.

"Hay lắm. Nhiều năm không gặp, tôi cũng rất muốn thử thời gian qua mình đã học được những gì. Vương Miêu, đi tìm chỗ nào đó an toàn trốn đi."

Đang khi nói, Tấm chợt cảm thấy có gì đó không đúng, tâm thức của Tấm vốn đã liên kết với mười hai hoạt thi, chỉ cần một ý nghĩ của cô là họ có thể biết được mà sẽ đến đây. Nhưng hiện tại, Tấm cho dù có gọi trong đầu thế nào cũng không hề cảm nhận thấy hoạt thi phản ứng lại, đặc biệt trong không khí cô lại ngửi thấy mùi máu tươi rất nồng đậm bốc lên.

Cô sắc mặt tỏ ngạc nhiên, Vương cũng đoán được cô đang nghĩ gì, hắn lại thở dài.

"Cô tưởng là bà nội tôi không biết sự tình cô giết Tú Bà hôm qua hay sao.? Cô không cảm thấy Quỷ Phường bây giờ quá yên tĩnh so với một ngày khai trương náo nhiệt à.? Cô không nhận ra tại sao tôi lại đến phòng này một cách dễ dàng mà không ai cản đường ư. Đúng là cô thật ngu ngốc như ngày nào, bởi lẽ những kẻ ở trong phường này đều đã chết ở dưới kia. Tôi đã hứa với bà nội sẽ tự mình giết cô, thế nên sẽ không ai có thể làm phiền chúng ta. Bây giờ vẫn kịp, cô có thể rời đi trước khi quá muộn, bởi vì cô vẫn còn quá non nớt để có thể trả thù, thế giới này, nó không đơn giản như cô nghĩ đâu."

"Các người…"

Những lời này rời khỏi miệng Vương cô mới nhận ra rằng là mình đã bị dính bẫy, tuy cô không thể dễ dàng tin tưởng một người như hắn nhưng đó lại là sự thật.

Ở dưới đại sảnh, xác chết nằm la liệt dưới đất trai gái già trẻ đủ cả, lẫn với mấy cái xác đó, có những loại trùng lớn rất lớn như rết, rắn, bọ cap… cũng bị chết chung, lẫn lộn với xác người trông vô cùng thảm, khiến máu tanh chảy thành dòng đọng lại từng vũng.

Trong sảnh cũng xuất hiện hai mươi mấy người lạ mặt, quần áo đều bị nhuốm bởi một màu máu đỏ, hiển nhiên là đám người này đã tàn sát hết người trong Quỷ Phường. Nhưng những người này đều là chân rết của Quỷ Cốc Hội, tuy không nói là cao siêu gì nhưng cũng không phải tầm thường, chỉ hai mươi mấy người đã giết sạch bọn họ mà không một chút thương tích, nghĩ thôi cũng đủ làm kẻ khác rợn người.

Rốt cuộc bọn chúng là thứ gì.

Lúc nãy, lão Tứ mặt sắc như dao cạo nhìn đám người kia rồi nói.

"Từ hôm nay, người của Quỷ Cốc Hội dám đặt chân đến phủ Hoài Đức đều giết không tha."

Sau đấy lão nhìn lão thái bà, bình thản như không.

"Cậu Vương đã lâu chưa thấy trở ra. Chúng ta có nên dứt điểm cô ta một lần và mãi mãi hay không.?"

Lão thái bà lắc đầu, tay cầm đũa mà gắp thức ăn trên bàn bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói.

"Không cần đâu. Nó tự biết mình phải làm gì. Cứ đợi đi, nếu nó không ra tay được cũng không xứng đáng để kế nghiệp nhà họ Lê. Lúc ấy chúng ta muốn giết Thánh Nữ cũng không phải chuyện khó khăn. Chà chà… món ăn ở đây cũng rất ngon, chỉ là lần sau không có cơ hội nữa rồi."

Sau đấy lão thái bà đặt đũa xuống, sắc mặt lạnh nhạt.

"Dám xây lầu xanh gần phủ chúng ta để tiện đường cướp lại Long Châu, đám Quỷ Cốc Hội này cũng khinh thường chúng ta quá rồi.''

Xem Tiếp Chap 46 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn