Truyện ma Thế Thân Chap 46

 Truyện ma Thế Thân Chap 46

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 46 : Thế Thân

Xem Lại Chap 45 : Tại Đây


Ở bên trên tầng lầu.

Thân hình Tấm tựa một cánh chim én duyên dáng lùi lại, mười ngón tay thon nhỏ gập lại như móc câu, giữa các kẽ ngón tay, những chiếc châm dài nhọn lóe ra ánh sáng mờ mờ.

Vương không đổi sắc, hắn lao nhanh về phía cô, Tấm còn chưa kịp phản ứng lại, trong nháy mắt đã bị Vương giữ chặt lấy bàn tay không cho phóng châm.

Tấm khẽ hừ một tiếng, tay còn lại vung lên, không chút mảy may nhân nhượng đánh vào trước ngực của hắn. Hai người giao đấu, lấy nhanh chế nhanh, chỉ chốc lát đã liên tiếp đối ba chưởng, ba tiếng "phanh phanh" vang nhẹ, hai người đồng thời cùng lui nhanh về phía sau, bên tai hơi đỏ lên, ngực nhẹ phập phồng, quả nhiên không phân cao thấp.

Tấm sau ba năm cũng không phải là nhân vật dễ đối phó như vậy, trong lúc lui ngược thì trong tay cũng không biết ở đâu đã thấy xuất ra một khẩu súng lục, chỉ nghe đoàng một tiếng, đạn bắn ra như sao băng bay thẳng đến ngực của Vương.



Hai người này cách nhau quá gần, sát lực của khẩu súng Vương đã từng biết qua, thấy Tấm hận mình để có thể ra tay tàn độc như vậy khiến hắn trên miệng lại mỉm cười vui vẻ.

Đúng lúc này, phía sau lưng hắn không biết từ lúc nào hình dáng quỷ thần như lần trước đã xuất hiện, một sự u ám nhanh chóng bao trọn cả căn phòng, Vương không né, chỉ đứng im tại chỗ nhìn viên đạn bay tới với uy lực kinh người.

Trong căn phòng ấy, một màu máu tươi bắn ra vương lên những tấm vải dán cửa, chỉ nghe Vương hét lên một tiếng đau đớn, cánh tay phải bị bắn đứt văng ra phía sau.

Sắc mặt hắn tái nhợt, dùng cánh tay còn lại ôm lấy bả vai mình, nhưng kì lạ trên miệng hắn cũng nở nụ cười quái lạ.

Chẳng hiểu sao lúc này, trái tim Tấm lại đau nhói, cả thân người cô run lên, khuôn mặt thẫn thờ, đôi mắt đỏ ngầu ầng ậng nước.

"Tại… tại sao. Tại sao anh không tránh. Anh bị điên hay sao."

Vương lắc đầu.

"Sao chứ. Tôi không muốn tránh, đây là những gì tôi nợ cô. Hôm nay chúng ta xem như chấm hết. Nếu có kiếp sau… nhất định tôi sẽ bù đắp thêm cho cô."

Nói xong bàn tay hắn vươn ra, nhanh như chớp cùng với quỷ hồn sau lưng lao tới, Tấm cơ thể như một thế lực khác giữ chặt, không thể cử động, trong thoáng chốc đã bị bàn tay thô bạo của Vương bóp chặt lấy cổ dí sát vào vách tường.

Con mèo đen kia kêu lên một tiếng giận dữ, nó nhảy thẳng lên người Vương dùng móng vuốt sắc nhọn của mình mà cào nhưng hiển nhiên không có chút sát thương nào, Vương liếc nhìn nó một cái rồi lắc đầu, bàn tay không ngừng bóp chặt.

Vương vô hồn nhìn Tấm đang tái mặt vì thiếu dưỡng khí, cả người hắn lạnh lẽo như tảng băng. Tấm dãy dụa theo bản năng nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Kí ức vui vẻ ba năm trước của cô và Vương ùa về tràn ngập trong đầu, Tấm cảm thấy bây giờ hắn như một người xa lạ, không còn là Vương mà cô từng biết.

"Hắn sẽ giết mình ư.? Cũng đúng thôi, dù sao hắn cũng chỉ coi mình là con rối. Gia tộc này đối với hắn là tất cả. Mình là cái quái gì mà hắn không thể giết chứ. Cũng chỉ trách bản thân đã quá ngu ngốc mà thôi. Thế giới này thật đáng sợ, chết đi rồi sẽ không còn phải suy nghĩ đau khổ nữa…"

Đôi mắt Tấm ngày càng mờ đi rồi chìm vào một màu đen không có điểm cuối, ý thức còn lại cũng chỉ để cô tự nói thầm với bản thân lời sau cuối mà thôi.

_______


Không biết trải qua bao lâu, có thể là một ngày, có thể là một năm, cũng có thể là trăm năm đã trôi qua.

Có một ngày Tấm mở mắt ra.

Trước mắt cô là một khoảng không gian tối om như mực, Tấm thấy thấy bản thân mình đang lơ lửng giữa khoảng không bất định, xung quanh đầy là những đốm lửa ma trơi lập lòe vô cùng quỷ dị.

Ở phía dưới là một bãi đất trống rộng lớn đầy những cây hoa màu đỏ rất đẹp, chính giữa rừng hoa có một lối đi nhỏ chen chúc đầy người đang đi, trong đoàn người ấy Tấm trông thấy những người quen, là mười hai hoạt thi, là những người từng có mặt trong buổi lễ khai trương lại Quỷ Phường.

Chẳng phải họ đã chết hết rồi sao. Nhưng bây giờ sao lại xuất hiện ở đây. Họ đang đi đâu.? Tấm muốn gọi nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh.

Tấm đành ngơ ngác nhìn theo, chỉ thấy họ đều đi theo một hướng, nơi cuối con đường dẫn đến một dòng sông màu đen đang chảy ngược. Cả thế giới này như bị đảo lộn với trật tự vốn có làm cô khó hiểu kèm theo một chút sợ hãi.

Cơ thể bồng bềnh lơ lửng của cô đang chậm rãi bị hút xuống phía dưới như muốn hòa nhập vào dòng người.

Cô bất lực thầm cười khổ một hơi, mãi một lúc lâu sau khi đôi chân chạm đất thì không biết từ khi nào một sợi xích đã vòng qua tay cô, nối chặt với hàng người bên cạnh. Tấm chợt nhớ tới lời của bà Tám khi bà ấy kể về địa ngục.

Bây giờ bản thân cô mới thực sự tin là mình đã chết.

Những đóa hoa rực rỡ kia là bỉ ngạn hoa, vậy con đường này là Hoàng Tuyền Lộ nơi dẫn dắt linh hồn trở về với địa ngục, còn dòng sông màu đen chảy ngược cuối con đường kia là sông Nại Hà.

"Thị Liên, hưởng dương 26 tuổi. Chết vì bệnh. Cả đời lam lũ, tích thiện đi bên phải đến gặp Mạnh Bà uống canh."

"Trần Khánh Long, hưởng thọ 73 tuổi. Chết vì tuổi già, đi bên phải đến gặp Mạnh Bà uống canh.."

"Lê Tùng Vân, thọ 80 chết vì dâm ô quá độ, làm nhiều chuyện ác. Phạm nghiệp, đi bên trái, đi đến tầng địa ngục thứ mười tám. "

……

Trong không gian yên tĩnh này Tấm lại nghe rõ mồn một tiếng nói lạ, cô nhìn lên phía trước, chỉ thấy trước cầu Nại Hà có hai người.

Một người toàn thân đen như cục than, mặc đồ đen, đầu đội mũ tròn, mặt vẽ hình con mắt đen trắng, tay cầm thẻ bài hình vuông, phía trên ghi “Thiện ác phân minh”.

Còn một người mặc áo bào trắng, đầu đội mũ cao, trên mặt vẽ hình con dơi đen trắng, tay cầm cái cùm hình con cá, tay cầm một cuốn sổ dày mà đọc.

Tấm vừa nhìn đã nhận ra đây là Hắc Bạch vô thường trong truyền thuyết, có vẻ họ đang phân chia các oan hồn để đi đầu thai hoặc đi nhận hình phạt từ địa ngục.

Chẳng mấy chốc đoàn người phía trước đã đi qua cầu, bây giờ thì đến lượt Tấm. Khi đứng đối diện với hai người này làm bản thân Tấm không tránh khỏi tâm lý sợ hãi.

Bạch Vô Thường nhìn xuống cuốn sổ, sau lại nhìn vào mặt cô, mất một khoảng thời gian khá lâu nhưng chẳng phán được câu nào. Hắc vô thường thấy lạ, vội thúc dục.

"Mau đọc đi, chậm trễ không được đâu."

Bạch Vô Thường lắc đầu.

"Thọ nguyên vẫn còn hơn sáu mươi năm nữa. Sao linh hồn này lại ở đây.? Nhầm lẫn hay chăng."

Hắc Vô Thường không tin, vội vàng kiểm tra lại thì cũng ngạc nhiên không kém. Bạch Vô Thường tra sổ lần nữa, sau đấy gật đầu.

"Cũng không có tội ác gì quá lớn, có thể trở lại dương thế."

Sau đấy ngài đưa móng tay dài của mình chạm nhẹ vào gông cùm trên tay cô khiến nó biến mất, Còn Hắc Vô Thường thì dùng cái thẻ bài của mình vỗ nhẹ lấy vai cô.

Tấm lần nữa mất đi ý thức, khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình ngồi bên cạnh cây đàn, những ngón tay không ngừng múa lên đó, nhưng điều làm cô ngạc nhiên là phía trước lại là Vương, hắn ngồi đối diện cô, hai tay hoàn toàn lành lặn, đôi mắt nhắm chặt như đang thưởng thức tiếng đàn, bỗng hắn mở mắt nói.

"Nguyệt. Viên long châu ấy quan trọng đến thế sao. Tại sao chúng ta không thể bỏ đi cùng nhau."

Cô muốn ra tay giết hắn ngay lập tức, nhưng lời nói và hành động lại không tự chủ được, giống như linh hồn cô đang bị điều khiển bởi thân xác vậy.

"Không được, viên long châu ấy nắm giữ một phần linh hồn của em. Nếu em không thể lấy nó thì vẫn không thể nắm giữ được định mệnh của mình, nếu không có nó em không thể sống quá hai mươi tuổi…"

"Tại sao.?"

"Bởi vì, nó là một lời nguyền từ xa xưa, em phát hiện chuyện này từ vú Tám, em cũng không ngờ là mình đã luân hồi chuyển kiếp mười hai lần nhờ viên long châu đó. Tuy em không thể nhớ ra kiếp trước, nhưng em biết khi em chết đi sẽ được luân hồi rồi tiếp tục làm một Thánh Nữ giống như Phượng Hoàng niết bàn chết đi sống lại. Nhưng em không muốn như vậy, em muốn sống cuộc đời của một người bình thường bên cạnh người mình yêu, nhưng thời gian của em không còn nhiều, chỉ còn bốn ngày nữa mà thôi."

"Nhưng nó ở đâu. Tôi sẽ lấy nó cho em."

"Anh làm sao lấy được. Nó được canh giữ bởi một con thuồng luồng, người bình thường không thể đánh lại, chỉ có Thánh Nữ của Quỷ Cốc Hội mới có thể lấy được nó. Nhưng em nghe vú Tám kể rằng Thánh Nữ là người thành lập Quỷ Cốc Hội, chính kiếp đầu tiên của Thánh Nữ đã dùng tà thuật tự phong ấn linh hồn mình vào viên long châu cất dấu tại một nơi bí mật. 

Thánh Nữ làm vậy một là muốn nó làm kim chỉ nam, để khi Thánh Nữ đầu thai kiếp khác thì sẽ có người của Quỷ Cốc Hội sẽ biết mà đem về. Còn mục đích quan trọng nhất của Thánh Nữ chính là nếu một ngày hối hận, có thể dùng nó để giải tà thuật sống một cuộc đời bình thường như bao người khác. Và em lúc này, chính em đang muốn như vậy.!"

"Nhưng lấy nó bằng cách nào.?"

"Nghe nói Thánh Nữ đầu tiên trước khi cất giấu long châu ở một cái động nước có một con thuồng luồng sinh sống. Cô ấy cũng đã thả hai con cá chép ở đấy, bọn nó sẽ giúp Thánh Nữ đời sau lấy được Long Châu."

Xem Tiếp Chap 47 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn